Trong chốc lát, cả quảng trường chật kín binh lính. Nữ hoàng Tu La hét to: “To gan, tôi mới là nữ hoàng Tu La!” “Ai cho các người tới đây! Mau lui ra cho tôi!” Triệu binh lính thờ ơ. Đại trưởng lão trườn tới chân Diệp Bắc Minh, mặt nở một nụ độc ác: “Ly Tố, cô đã không còn là nữ hoàng Tu La nữa rồi!” “Ly Nguyệt đã thất bại rồi, cô không thể tiếp tục làm nữ hoàng Tu La được nữa!” Mụ ta ngẩng đầu, tàn độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng!” “Mau quỳ xuống cho tôi, nếu không đại quân của Tu La Tộc sẽ đạp cậu thành thịt vụn đó!” Dứt lời, đại quân của Tu La Tộc gầm vang. “Quỳ xuống! Quỳ xuống!” Tiếng gầm làm rung chuyển của bầu trời. Vô số khách khứa biến sắc, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi. Bọn họ lùi về phía sau rồi theo bản năng cúi đầu xuống. Sắc mặt trắng bệch. Dù là Ma Hoàng giáng thế cũng chẳng phải đối thủ của đội quân khổng lồ kia. Ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh mỉm cười kiêu ngạo: “Triệu binh lính thì có là gì?” “Cho dù có triệu binh lính ở đây, Diệp Bắc Minh tôi đã muốn giết bà rồi thì chẳng ai có thể ngăn cản đâu!” “Cậu nói cái gì?” Đại trưởng lão không dám tin. Trong lòng mụ ta đầy khiếp sợ, trông thằng nhóc này không giống nói giỡn lắm: “Cậu không dám...” Diệp Bắc Minh cắt ngang lời mụ ta: “Tôi đã giết rất nhiều người, suy nghĩ của bọn họ rất giống với bà!” Anh nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm mạnh xuống. Răng rắc. Đầu đại trưởng lão nổ tung. “Không...” Cơn đau làm cơ thể đại trưởng lão run rẩy, đầu của mụ ta lại nổ tung lần nữa. Nhưng mụ ta vẫn chưa chết! Một cái đầu khác mọc ra, mụ ta hoảng sợ nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể giết tôi!” “Nhị trưởng lão còn đợi gì nữa chứ? Mau cứu tôi!” Rầm! Một chân nữa giẫm xuống. Đầu đại trưởng lão lại nổ tung lần ba. Ngay sau đó, cái đầu thứ tư mọc ra. Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chuyện gì thế?” Nhị trưởng lão bỗng hét lên: “Diệp Bắc Minh, bản thể của đại trưởng lão là một con Ma Trùng chín đầu!” “Mụ ta có tổng cộng chín đầu, cậu đừng mơ giết được mụ ta!” “Thức thời thì mau thả đại trưởng lão ra cho tôi, nếu không triệu binh lính kia sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn!” Phụt! Đại trưởng lão tức hộc máu mồm: “Nhị trưởng lão, ý gì đó hả!” “Ồ?” Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chín đầu cơ à? Đạp từng cái thật phiền!” “Phần Thiên Chi Diễm, đốt!” Một đóa hoa sen lửa hiện lên trong tay anh rồi từ từ hạ xuống. Ngay khi nó tiếp xúc với đại trưởng lão đã thiêu đốt mụ ta trong nháy mắt. “Á...” Đại trưởng lão điên cuồng giãy dụa, gào thét thê thảm còn hơn cả ác quỷ: “Triệu binh lính nghe lệnh, giết cậu ta cho tôi...” Mụ ta nói xong đã hóa thành một đống tro tàn. “Đại trưởng lão! Không!” Nhị trưởng lão gầm lên: “Cậu thật đáng chết!” Nhị trưởng lão chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Vì đại trưởng lão đã hy sinh, giết cậu ta báo thù cho đại trưởng lão!” “Giết!” “Báo thù cho đại trưởng lão!” Mười mấy trưởng lão Tu La Tộc cuồng bạo. Triệu binh lính sau lưng gầm thét. “Tôi nhân danh nữ hoàng ra lệnh cho các người mau dừng tay!” Mặc cho nữ hoàng Tu La ngăn cản thế nào thì triệu binh lính kia vẫn tấn công Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì. Sắc mặt mấy trưởng lão cảnh giới Siêu Phàm đầy dữ tợn, cho dù tháp Càn Khôn Trấn Ngục có ra tay thì chuyến này Diệp Bắc Minh lành ít dữ nhiều rồi. Càng đừng nói sau lưng anh còn có triệu binh lính đang tới. Nhị trưởng lão nhe răng cười khẩy: “Diệp Bắc Minh, cậu đã giết đại trưởng lão, giờ chết đi là vừa!” Mười mấy cao thủ cảnh giới Siêu Phàm tấn công từ bốn phương tám hướng. Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi bún kia. Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Thế à?” Anh lật cổ tay, ma tỷ xuất hiện. Ngay sau đó, một luồng sức ép đầy uy nghiêm từ trong ma tỷ bùng nổ. “Tất cả mau quỳ xuống cho tôi!” Triệu binh lính đang xung phong tấn công sợ vỡ mật, không thể khống chế được hai chân của mình. Bùm! Dưới sức ép của ma tỷ. Triệu binh lính đồng loạt quỳ xuống như dân gặt lúa. Thế giới tĩnh lặng. Mấy trưởng lão Tu La Tộc đang xông tới trước toát mồ hôi hột. Luồng lực lượng thần bí kia ép bọn họ thở không nổi chỉ đành quỳ gối xuống đất.