Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười khẩy, máu tươi trào ra từ khóe miệng: “Hóa ra cảnh giới Tạo Hóa mạnh như vậy!”
“Xem ra lần này mình chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi!”
Yến Cứu Vân thong dong nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một con kiến: “Diệp Bắc Minh, chỉ dựa vào thực lực cỏn con đó mà cũng muốn huyết tế Thanh Vân Môn ư?”
Ông ta trầm ngâm lắc đầu nói: “Cậu vẫn nên chết đi!”
Sau đó.
Yến Cửu Châu khoát tay, kiếm Tru Tiên bay vào tay ông ta.
Rồi ông ta vung kiếm chém cổ Diệp Bắc Minh.
Nếu kiếm ấy hạ xuống thì Diệp Bắc Minh chết chắc.
“Không được, tiểu sư đệ!”
Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ và Thiên Nhận Băng quát khẽ, chạy tới che chắn cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Thanh Lam chạy lên cướp chỗ: “Các người tránh ra, không một ai được phép làm tổn thương con tôi!”
Dạ Huyền tóm lấy bả vai của Diệp Thanh Lam rồi đẩy bà ra: “Lam Nhi, hơn hai mươi năm trước anh không bảo vệ được hai mẹ con em!”
“Giờ để cho anh một cơ hội nhé!”
“Thiên Ma Cửu Biến!”
Dạ Huyết hét to, ma khí trên người cuộn trào.
Ông ấy ma hóa.
Rầm!
Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Dạ Huyền ma hóa ngăn cản kiếm kia.
Đồng thời, ông ấy cũng bị đánh bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm.