Yến Cửu Châu cố kìm nén cơn tức trong mình: “Diệp Bắc Minh bị điên rồi, Tu La Tộc các người cũng điên theo luôn à?”
Sau khi bước vào cảnh giới Tạo Hóa, ông ta chưa từng cảm thấy tức đến vậy.
“Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh đắc tội Thanh Vân Môn đáng giá ư?”
Nữ hoàng Ly Nguyệt không thèm ngoảnh mặt lại: “Cho dù đắc tối tất cả thế lực ở thế giới Tam Thiên thì tôi cũng không tiếc!”
“Cô!”
Yến Cửu Châu tức hộc máu.
Ông ta không dám chắc một mình đối đầu với ba cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong.
Thế là ông ta chỉ đành đứng đó trơ mắt nhìn nữ hoàng Ly Nguyệt dẫn Diệp Bắc Minh đi.
Bỗng nhiên.
Hai bóng người nhanh chóng bay tới.
Một lão già mặc đạo bào.
Và một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím.
Người đàn ông mặc áo bào tím trầm lặng nói: “Yến huynh à, chúng tôi đã đợi ông mười lăm phút rồi đó”.
“Chẳng phải ông nói sẽ xử lý việc này nhanh thôi sao?”
“Ba cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong và thêm một đám kiến hôi dưới cảnh giới Chân Huyền lại có thể uy hiếp một sự tồn tại ở cảnh giới Tạo Hóa như Yến huynh đây sao?”