Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1200: Đột phá Chân Huyền



Ông ta quát.

Trong góc tối, tuyệt sắc mỹ nhân kia nhướng mày: “Thằng nhóc này có gì cuốn hút dữ vậy? Sao nhiều cô gái cam tâm tình nguyện chết vì cậu ta thế?”

Sở Sở đau khổ khẩn cầu: “Chị, cứu người đi ạ!”

Tuyệt sắc giai nhân kia vẫn thờ ơ: “Không thể nào!”

Vút!

Kiếm Tru Tiên chém về phía bốn cô gái kia.

Cả bốn người nhắm mắt lại, không hề kháng cự.

Dựa vào thực lực của bọn họ vốn chẳng cách nào đỡ được sức mạnh của kiếm kia.

Ly Nguyệt mỉm cười: “Chồng ơi, có thể chết chung một chỗ với anh đã là điều đáng giá nhất rồi!”

Lục Tuyết Kỳ rơi nước mắt: “Sư tỷ, bọn em dẫn theo tiểu sư đệ đi tìm các chị đây!”

Khương Tử Cơ mặt rạng rỡ như hoa: “Tiểu sư đệ, gặp nhau dưới kia nhé...”

Thiên Nhận Băng vô cùng bình tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng.

“Các cháu làm gì thế? Không được!”

Diệp Thanh Lam hét lên.

Dạ Huyền giữ chặt bà: “Đừng qua đó, để anh đi!”

Ngay khi Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng và Ly Nguyệt sắp bị giết.

Một giọng nói quen thuộc lại vang lên: “Người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám giết à?”

Vút!

Một bóng người lóe qua, đứng che trước người Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng và Ly Nguyệt.

Trong chốc lát, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém qua.

Đinh đinh!

Cả Thải Hà Phong chấn động kịch liệt như xảy ra động đất.

Luồng dư chấn khủng khiếp đánh lùi Yến Cửu Châu bốn năm bước, cánh tay cầm kiếm Tru Tiên run nhẹ.

Ông ta kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... ranh con, chẳng phải cậu đã bị thương nặng rồi ư?”

“Tiểu sư đệ!”



“Chồng ơi!”

“Minh Nhi!”

“Con không sao chứ?”

Mọi người vui vẻ, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh.

“Hả?”

Người đàn ông mặc áo bào tím kinh ngạc: “Thằng nhóc này còn đánh tiếp được à?”

Ông lão mặc đạo bào đứng bên cạnh nhướng mày.

Rồi nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh, ánh mắt sáng rực.

Trong góc tối, Sở Sở vui sướng: “Úi? Cậu ta không sao hả?”

Tuyệt sắc giai nhân bên cạnh hừ: “Thực lực của em là cảnh giới Tạo Hóa đó mà vậy không nhận ra thằng nhóc kia đang làm gì à?”

“Hả? Chị ơi, chị biết hả?”

Sở Sở há to miệng đến mức có thể nhét được một củ cà rốt.

Tuyệt sắc mỹ nhân kia gật đầu.

Rồi chăm chú quan sát Diệp Bắc Minh.

“Thằng nhóc này thật có khí phách, rơi vào cảnh đó mà còn có thể nhịn được!”

“Nhưng mà khí tức của cậu ta gần như đột phá rồi, nếu mình đoán không sai...”

Trong mắt Yến Cửu Châu thoáng hiện lên sự lạnh lẽo: “Cậu không chết thì sao chứ, cho dù cậu có khôi phục một nghìn lần hay chục nghìn lần đi chăng nữa!”

“Cậu vẫn chỉ là một con kiến cảnh giới Giới Chủ như cũ mà thôi!”

“Cho dù cho cảnh giới Giới Chủ như cậu chục nghìn cơ hội thì cậu vĩnh viễn chẳng thể uy hiếp được cảnh giới Tạo Hóa!”

Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận cảnh giới Giới Chủ không giết được ông!”

Cảnh giới Giới Chủ, cảnh giới Chân Huyền, cảnh giới Địa Huyền, cảnh giới Thiên Huyền, cảnh giới Chân Linh, cảnh giới Siêu Phàm và cảnh giới Tạo Hóa.

Cách biệt khoảng sáu cảnh giới lớn.

Như trời và đất.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh tiếp lời: “Nếu như là cảnh giới Chân Huyền thì sao?”

“Cậu nói gì?”



Yến Cửu Châu sửng sốt.

Diệp Thanh Lam bất ngờ: “Lẽ nào...”

Ánh mắt Dạ Huyền sáng rực, vỗ đầu nói: “May quá, Minh Nhi sắp đột phá rồi!”

Ông ấy vừa nói xong, Diệp Bắc Minh hừng hực như ngọn núi lửa.

Anh bùng nổ.

Ầm!

Ma khí trên người quay cuồng, chín con Ma Long được biến hóa từ ma khí đã tiến hóa.

Trên người chúng có thêm lớp vảy màu đen như áo giáp, long trảo càng thêm sắc bén.

Trên sừng rồng hiện lên từng đường ma văn.

Cảnh giới của Diệp Bắc Minh không đơn giản chỉ đâm thủng một tầng cửa sổ.

Rồi tiếng vào cảnh giới Chân Huyền.

Khí tức của anh tăng vọt gấp mấy lần.

Không trung nổi lên tiếng sấm vỗ, thiên kiếp kéo tới.

Nó có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

“Đây là cảnh giới Chân Huyền ư?”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, yên lặng cảm nhận mọi thứ.

Lúc này, Yến Cửu Châu ngẩng đầu, hơi bối rối nhìn thiên kiếp.

Khóe mắt ông ta giật giật, rồi lại khiếp đảm nhìn Diệp Bắc Minh.

“Chết tiệt, cho dù cậu ta thăng cấp thì đã làm sao? Cũng mới cảnh giới Chân Huyền thôi mà!”

“Lão phu là cảnh giới Tạo Hóa, mắc gì lại sợ một cảnh giới Chân Huyền như cậu ta chứ? Chết tiệt!”

Dòng suy nghĩ ấy chợt lóe qua.

“Giết!”

Yến Cửu Châu điên cuồng hét lên.

Cả người ông ta lao nhanh tới chỗ Diệp Bắc Minh như một con thú hoang đang phát cuồng.

Ông ta giơ kiếm Tru Tiên lên chém vào đầu Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, cảnh giới Chân Huyền mà cũng muốn giết lão phu à? Mơ mộng hão huyền!”