Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1208: Nói xong rồi thì đi chết đi!



Thuận tay bóp cổ gã: “Giết tao? Mày đủ tư cách chắc?”

Vương Kiếm sợ mất mật, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu gã: Tốc độ nhanh quá!

Năm ngón tay bóp mạnh!

Cơ thể Vương Kiếm nổ tung!

“Công tử!”

“Súc sinh, mày dám…”

Mấy lão già trợn trừng mắt đầy phẫn nộ, tức đến độ sắp hộc máu!

Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước, ma long sau lưng anh rít gào, thiên lôi cuồn cuộn!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục di chuyển đến đâu, máu tươi nổ tung thành từng làn sương ở đó!

Chỉ trong mấy chục giây, hơn trăm người nhà họ Vương đã chết bất đắc kỳ tử!

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh xoay người lại, tầm mắt dừng lại trên người Chu Tử Kiện, anh giơ kiếm lên chém!

Chu Tử Kiện hoảng sợ la lên: “Diệp công tử, tôi không ra tay mà!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Mày dám lộ sát ý với tao đã là tội đáng chết rồi!”

Bùm!

Chu Tử Kiện nổ tan xác!

Diệp Bắc Minh vẫn chưa dừng lại, anh lại tiêu diệt hơn trăm người nhà họ Chu.

Sau đó quay lại nhằm về phía đám đông.

“Á…”

“Diệp Bắc Minh, anh đang làm cái gì thế?”

“Chúng ta không thù không oán mà… Đừng!”

Một lát sau.

Mấy trăm nghìn khách khứa ở đây đã bị anh giết chết gần một phần ba!

Làn sương máu ngưng tụ lại, không tiến vào vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh mà lại biến mất.

Trái tim của những khách khứa còn sống tưởng chừng như sắp vỡ tung vì sợ hãi, bọn họ không ngừng lùi về phía sau.

Quả đoán, dứt khoát!



Giết mấy trăm nghìn người như giết con kiến hôi!

Quá kinh khủng!

“Nhớ lấy, đối với tao mà nói, cho dù chỉ để lộ một tí tẹo sát ý thì trong mắt tao, kẻ đó đã là người chết!”

Giọng nói vang lên như thanh âm phát ra từ địa ngục sâu thẳm: “Đừng ôm bất kỳ hy vọng gì khi đối mặt với tao!”

Câu nói ấy giống như chiếc búa tạ nện mạnh lên trái tim những người sống sót!

Diệp Bắc Minh!

Sát thần!

Vào giờ phút này, mấy trăm nghìn người có mặt ở đây không hẹn mà cùng khắc sâu cái tên này vào trong đầu!

Đôi mắt xinh đẹp của thánh nữ Tổ Long điện chớp nhẹ: “Mới không gặp bao lâu mà thực lực của anh ta đã trở nên khủng khiếp hơn trước kia rồi!”

“Còn cô!”

Tầm mắt của Diệp Bắc Minh di chuyển, dừng lại trên người Vương Tử Yên.

Khuôn mặt diễm lệ của Vương Tử Yên tái nhợt.

Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại đáng sợ đến vậy!

“Anh Diệp, tôi không cố ý mạo phạm anh, tôi chỉ là yêu cái đẹp thôi mà!”

“Chân của sư tỷ anh thật sự quá đẹp, thế nên… Hu hu hu, Yên Nhi nhất thời phạm sai lầm!”

“Cầu xin anh Diệp tha cho tôi, từ giờ trở đi Yên Nhi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, cho dù bảo tôi bưng trà rót nước, làm ấm giường cho anh cũng được!”

Vương Tử Yên vừa nói, còn vừa ra vẻ đáng thương nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Cánh đàn ông có mặt ở chỗ này ghen ghét phát điên!

Vương Tử Yên còn có một mặt như thế sao?

Đó là mỹ nhân tuyệt thế đứng thứ 11 trên bảng xếp hạng Nữ Thần của thế giới Tam Thiên đấy!

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta với ánh mắt hờ hững: “Nói xong chưa?”

Vương Tử Yên gật đầu nhu thuận: “Tôi nói xong rồi”.

“Vậy thì cô đi chết đi!”

Một con hắc long lao ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh, nhào về phía Vương Tử Yên!

Phụt!



Làn sương máu phun ra, Vương Tử Yên mất mạng!

Khung cảnh này hoàn toàn phá tan chút hy vọng còn sót lại trong lòng mọi người!

Đôi mắt Hoàn Nhi tràn ngập vẻ sợ hãi: “Tiểu thư, anh ta… Dứt khoát quá!”

Thánh nữ của Tổ Long điện nuốt nước bọt: “Người này không thích phụ nữ ư?”

Mồ hôi đã thấm ướt sau lưng từ bao giờ chẳng hay!

Người này thật là đáng sợ!

Ngay sau đó.

Thần chết lại cất tiếng: “Trần Vô Diễn đúng không?”

Trần Vô Diễn nở nụ cười, chắp tay nói: “Anh Diệp!”

Diệp Bắc Minh liếc anh ta một cái rồi xoay người bỏ đi: “Đầu của anh tạm thời cứ gửi lại trên cổ anh!”

Lặng ngắt như tờ!

Mọi người đần mặt ra vì sợ hãi, trái tim như sắp nổ tung!

Cậu ta ấy thế mà dám uy hiếp Trần Vô Diễn?

“Trời ạ!”

“Ngông đến vậy ư?”

Những người còn lại run bần bật không thôi.

Còn có một nhóm người sợ đến mức hàm răng va lập cập vào nhau, lẩm bẩm: “Sát thần? Diệp Bắc Minh!”

Ngọn lửa phẫn nộ bao phủ trái tim Trần Vô Diễn, nhưng anh ta không dám nổi giận ngay lúc này.

Trái lại anh ta nở nụ cười, đáp: “Được, tôi chờ anh Diệp đến lấy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ngày ấy sẽ không quá lâu”.

Bỏ lại câu này.

Anh quay người rời đi.

Sau khi đi khỏi Diệu Dục môn, Diệp Bắc Minh mở miệng ngay: “Thất sư tỷ, chị không sao đúng là tốt quá rồi!”

“Chị có biết tình hình của các sư tỷ khác không?”

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là.

Liễu Như Khanh gật đầu: “Biết!”