Diệp Bắc Minh gần như nín thở. Ngoại trừ Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng ở lại bên cạnh cha mẹ. Liễu Như Khanh thì đang ở trước mắt, còn sáu sư tỷ khác hoàn toàn không rõ sống chết ra sao! Trái tim khẽ run rẩy, lo sợ sẽ nhận được tin dữ. Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Thất sư tỷ, tình hình của các sư tỷ khác thế nào?” Liễu Như Khanh nắm lấy tay Diệp Bắc Minh, trấn an anh: “Yên tâm đi, Như Yên và Hồng Nhi may mắn lắm!” “Hai người bọn họ được một cường giả ở thế giới Tam Thiên cứu, bàn về độ an toàn thì tuyệt đối không có vấn đề gì cả!” “Chỉ có điều bọn họ phải ở lại bên người vị cường giả ấy ba năm, ba năm sau mới có thể lấy lại tự do!” Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chị Tiểu Yêu thì sao?” Liễu Như Khanh nhướng mày: “Tiểu sư đệ, em biết lục sư tỷ là Yêu tộc đúng không?” “Biết!” Liễu Như Khanh nhìn Diệp Bắc Minh: “Chị ấy bị yêu tộc mang đi rồi!” “Yêu tộc?” Diệp Bắc Minh giật mình, hỏi ngay: “Thất sư tỷ, thế là thế nào?” Liễu Như Khanh lắc đầu: “Tình hình cụ thể thế nào chị cũng không biết, chẳng qua hình như bên đó rất coi trọng lục sư tỷ”. “Sự an toàn của lục sư tỷ cũng không thành vấn đề!” Nói đến đây, Liễu Như Khanh sực nghĩ đến cái gì. Cô lấy một chiếc hộp từ nhẫn trữ vật ra: “Tiểu sư đệ, lục sư tỷ bảo chị đưa thứ này cho em”. Diệp Bắc Minh nhận lấy chiếc hộp và mở ra xem. Tức khắc sững sờ tại chỗ! Trong hộp là một chiếc nhẫn bện từ cỏ khô! Trước đây, Diệp Bắc Minh bị trọng thương, được lục sư tỷ cứu về Côn Luân Hư. Trong thời gian Diệp Bắc Minh dưỡng thương, cô gái chu đáo, cẩn thận này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh! Anh thề sau này nhất định phải lấy lục sư tỷ làm vợ! Còn cố ý dùng cỏ dại, hoa dại bện thành một chiếc nhẫn! Một hình ảnh hiện lên trong đầu anh. “Chị Tiểu Yêu, cảm ơn ơn cứu mạng của chị!” “Ha ha, biết ơn chị thì hãy ngoan ngoãn uống thuốc, dưỡng thương cho mau khỏi”. “Cho chị cái này này!” Diệp Bắc Minh lấy chiếc nhẫn vừa bện ra. Hai mắt Đạm Đài Yêu Yêu sáng rực lên: “Oa, đẹp quá”. “Không ngờ em lại khéo tay thế đấy, tặng cho chị à?” Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Đúng vậy, người bên ngoài như bọn em đều như vậy cả”. “Nếu muốn cảm ơn ơn cứu mạng của người khác thì sẽ đưa cho người đó một chiếc nhẫn, đeo ở ngón áp út”. Đạm Đài Yêu Yêu phì cười, dứt khoát giơ tay ra. Diệp Bắc Minh sửng sốt, rồi anh đeo nhẫn cho cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc. “Cảm ơn!” Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng vui vẻ. Diệp Bắc Minh tỏ ra do dự, cuối cùng anh không nhịn được bèn nói: “Chị Tiểu Yêu, xin lỗi, em lừa chị đấy”. “Sao thế?” Đạm Đài Yêu Yêu khó hiểu. Diệp Bắc Minh cảm thấy xấu hổ: “Chị Tiểu Yêu, ở thế giới bên ngoài”. “Con trai đeo nhẫn cho con gái có nghĩa là cầu hôn!” “Vậy nên, em đeo nhẫn cho chị rồi thì sau này Diệp Bắc Minh em nhất định sẽ cưới chị làm vợ!” Đạm Đài Yêu Yêu sửng sốt, cô ấy giơ ngón tay ra ấn nhẹ lên đầu Diệp Bắc Minh. “Nhóc con, bị thương nặng thế mà còn không ngoan!” Diệp Bắc Minh lúng túng: “Nếu em có làm gì mạo phạm đến chị thì chị có thể ném nó đi!” Đạm Đài Yêu Yêu cười rộ lên: “Tại sao phải vứt đi?” “Chị cảm thấy đeo nó trông rất đẹp, nhóc, chị chờ em thực hiện lời hứa đấy”. Diệp Bắc Minh kích động: “Nói vậy là chị đồng ý rồi sao?” Đạm Đài Yêu Yêu mỉm cười ngượng ngùng, gật đầu. Hình ảnh dừng ở đây! Đây là bí mật giữa hai người họ, các sư tỷ khác không biết! Bây giờ. Chị Tiểu Yêu lại trả nhẫn lại cho anh! “Tại sao?” Diệp Bắc Minh gào lên: “Tại sao lại như vậy?” Liễu Như Khanh nhìn Diệp Bắc Minh đầy kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, làm sao thế?” Mắt Lục Bắc Minh đỏ ngầu: “Lục sư tỷ, lục sư tỷ đã bằng lòng làm vợ em”. “Thứ này là tín vật đính ước của bọn em!” “Gì cơ?” Liễu Như Khanh run rẩy. “Sáu năm trước, Côn Luân Hư…” Diệp Bắc Minh kể hết mọi chuyện! Liễu Như Khanh nức nở: “Thì ra hai người đã lén lút hẹn ước từ lâu!” Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!” “Nhưng vì sao?” “Vì sao chị Tiểu Yêu lại muốn trả nhẫn lại cho em?” Liễu Như Khanh cắn môi: “Có lẽ chị ấy cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ!” “Việc này em phải tự mình đi hỏi chị ấy”. Diệp Bắc Minh nắm chặt chiếc nhẫn, trong lòng thầm hạ quyết định! “Tứ sư tỷ, tam sư tỷ và đại sư tỷ thì sao?” Liễu Như Khanh trả lời: “Tứ sư tỷ được một tiền bối của Hoàng Cực điện cứu đi!” “Hoàng Cực điện?”