Hai bọn họ biết mình toi đời rồi nên chửi ầm lên: “Đồ súc sinh, có ngon thì giết chúng tôi đi! Lão phu không sợ chết!” Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Muốn chết à? Nào đơn giản vậy chứ?” Anh giơ hay tay lên, Phần Thiên Chi Diễm và lãnh hỏa Huyền Minh cùng xuất hiện. Anh thi triển Dị Hỏa Quyết. Hai dị hóa hóa thành ngân châm đâm vào cơ thể hai bọn họ. “Á!” Một cơn đau đớn điên đầu truyền vào đại não bọn họ, hai người vặn vẹo cơ thể điên cuồng đập đầu vì đau đớn. Rầm rầm rầm rầm! “Cậu Diệp, đừng mà... cầu xin cậu, hãy giết tôi đi!” “Đại nhân... bố ơi, ông ơi! Lão tổ tông!” “Cầu xin cậu giết tôi đi... không cần... tôi đau quá!” Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh. Anh kéo ghế ra ngồi xuống. Trầm lặng quan sát mọi thứ. Khoảng tầm một tiếng sau, Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê hóa thành máu loãng trong cơn đau đớn vô tận. Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của người nhà họ Phương, Diệp Bắc Minh bỗng phá lên cười. “Sư phụ, kẻ cầm đầu gây tội đã chết rồi!” “Thôi thì để những người khác chôn theo các người nhỉ!” “Huyết mạch, chú sát!” Diệp Bắc Minh quát khẽ. Rầm! Một vầng huyết quang bùng nổ trong cơ thể anh. Trong nháy mắt, tất cả người nhà họ Phương trong đại sảnh nghị sự đều thiêu đốt tinh huyết. Trong ngọn lửa rực cháy, một bức tranh địa ngục hiện lên. Con cháu nhà họ Phương giãy dụa trong đó. Cả nhà họ Phương biến thành địa Tu La, nơi nơi đều vang vọng tiếng kêu la thảm thiết. “Đồ súc sinh, lão phu nguyền rủa cậu, cậu sẽ không được chết tử tế đâu!” Phương Chính Hổ gào thét trong tuyệt vọng rồi bị ngọn lửa đó nuốt chửng. ... Sau một tiếng. Diệp Bắc Minh mở cánh cửa kho tàng nhà họ Phương. Vô số công pháp, đan dược, thần nguyên và thần binh lợi khí xuất hiện trước mắt anh. “Chà!” Anh hít một hơi thật: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cắn nuốt chúng!” Dứt lời, ở vị trí trái tim Diệp Bắc Minh vang lên tiếng động rồi xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen. Tất cả thần nguyên trong bảo khố nhà họ Phương sáng rực, năng lượng bên trong chúng bị lốc xoáy màu đen cắn nuốt. Các thần binh lợi khí trở nên ảm đạm không ánh sáng, chúng đã trở thành sắt vụn. Một lát sau, bảo khố của nhà họ Phương bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục vét sạch không còn thứ gì. Rầm! Trái tim Diệp Bắc Minh hơi run, đã lâu rồi anh mới cảm nhận được khí tức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục. Anh chợt nghĩ, thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên. Một tòa tháp bằng đá cổ kính lở lơ giữa hỗn độn. Thế giới trong tháp đã khôi phục. Giọng Diệp Bắc Minh hơi run: “Tiểu Tháp, là ông đấy sao?” Cùng lúc đó, điện Chân Võ. Sở Vị Ương đang ngồi giữa một trận pháp, sức mạnh điên cuồng cuộn trào. Diệp Tâm lơ lửng giữa không trung, ma khí trên người trào ra không ngừng nghỉ. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, trận pháp bị phá hủy. Phụt! Sở Vị Ương phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Tâm rơi từ trên không trung xuống. Cô ta bất chấp vết thương trên người mình lao tới đón lấy Diệp Tâm. Ngón tay cô ta điểm nhanh trên người Diệp Tâm mãi đến khi khí tức của Diệp Tâm dần ổn định lại. Sở Sở khiếp sợ: “Chị ơi, ba ngày qua, đến giờ đã là lần thứ bảy rồi đó!” “Sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cô bé này sao lại mạnh đến vậy chứ!” “Sao em cứ cảm giác sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cô bé như một con thú hoang thế!” Mặt Sở Vị Ương trắng bệch: “Huyết mạch của cô bé đang phản tổ!” Ba ngày qua, cô ta không ăn không uống, một mực chữa thương cho Diệp Tâm. Sở Sở sửng sốt: “Thiên Ma Tộc, huyết mạch phản tổ sao?” “Ma Hoàng đời thứ mấy thế? Đời thứ năm hay là đời thứ tư thế?” “Không!” Sở Vị Ương lắc đầu: “Ít nhất là đời thứ ba, hoặc có lẽ là đời thứ hai!” “Hả?” Sở Sở che miệng thốt lên: “Chị, nếu cô bé phản tổ thành Ma Hoàng đời thứ hai, vậy chẳng phải...” Sở Vị Ương quát khẽ: “Đừng nói nữa!” Cô ta trầm ngâm cúi đầu nhìn vào người đang trong ngực mình. “Chị ơi, làm sao thế?” Sở Sở khó hiểu. Ngay sau đó. Miếng ngọc hình tháp đeo trên cổ Sở Vị Ương bỗng tỏa ra tia sáng rực màu cầu vồng. Sở Sở kinh ngạc: “Chị, khí tức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại xuất hiện!” Sở Vị Ương gật đầu: “Lần này chị có thể chắc rằng tháp đang ở ngay trong thế giới này!” “Nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Khí tức lúc thì biến mất, lúc thì xuất hiện!” Sở Sở đầy khó hiểu: “Lẽ nào có người có thể điều khiển cái tháp đó?” “Không thể nào?” Sở Vị Ương lắc đầu một cách quyết đoán: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có lai lịch rất lớn, cho dù là ở thời kỳ nhà họ Sở hưng thịnh nhất!” “Cũng chỉ có thể làm dịu cơn phẫn nộ của cái tháp, ở thế giới này nào có ai có thể điều khiển nó chứ?” “Em đừng quên đây là đâu!”