“Cũng phải”, Sở Sở gật đầu một cách đăm chiêu: “Nhưng mà chị ơi, tháp này đang ở đâu thế?” Sở Vị Ương nói ra một địa điểm: “Chỉ có nơi đó, cấm địa Luân Hồi!” Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại hội Chân Võ sắp khởi tranh rồi, em đi báo cho Diệp Bắc Minh, nói rằng...” Cô ta hơi ngập ngừng. Rồi cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Tâm. Bỗng nhiên, cô ta lấy miếng học hình tháp đeo trên cổ mình xuống đeo cho Diệp Tâm. Ngay sau đó, tất cả ma khí trên người Diệp Tâm biến mất không còn sót lại gì. “Bảo cậu ta tiến vào cấm địa Luân Hồi, tìm cái tháp đó!” “Rồi chị sẽ trả lại cho cậu ta một đứa con gái còn nguyên vẹn!” ... Bảo khố nhà họ Phương. Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói trẻ con: “Chủ nhân, tôi là kiếm hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!” Nghe giọng nói ấy, Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Là cô à”. Kiếm hồn rất mất mác: “Chủ nhân, khiến anh thất vọng rồi!” “Không sao”. Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Bảo khố nhà họ Phương nhiều hàng như vậy mà Tiểu Tháp không thể thức tỉnh được sao?” Kiếm hồn giải thích: “Chủ nhân, tuy rằng trong bảo khố nhà họ Phương có rất nhiều thứ!” “Nhưng chất lượng không quá tốt!” “Chúng nó có thể bổ sung năng lượng cho chú Tháp nhưng lại không cách nào giúp chú Tháp tỉnh lại!” “Hả?” Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nghĩa là sao?” Kiếm hồn đáp lời: “Chú Tháp sử dụng lực thần hồn để mở con đường không gian cho chủ nhân!” “Chủ nhân muốn chú Tháp khôi phục thì phải cho chú Tháp cắn nuốt được thần khí có khí linh!” “Chỉ có thế mới có thể giúp chú Tháp khôi phục lực thần hồn!” “Bảo vật trong bảo khố nhà họ Phương không có khí linh nên không đủ điều kiện!” Diệp Bắc Minh bừng tỉnh: “Hóa ra là thế!” Anh lại nhăn mày: “Vậy tại sao không gian trong tháp lại xuất hiện?” Kiếm hồn giải thích: “Không gian trong tháp xuất hiện chứng tỏ rằng chủ nhân có thể tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!” “Nhưng chú Tháp không có cách nào ra tay giúp anh và cũng không có cách nào trao đổi với anh hết!” Diệp Bắc Minh suy tư một lát. Anh nghĩ một điều. Rồi tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục. Anh đi một mạch đến tầng thứ hai mươi tư. “Đây là?” Anh kinh ngạc phát hiện cầu thang dẫn lên tầng hai mươi lăm đã xuất hiện. “Lẽ nào...” Anh suy nghĩ một lát rồi quát to dứt khoát: “Mở tầng hai mười lăm!” Anh vừa nói xong, cánh cửa dẫn đến tầng hai mười lăm nặng nề mở ra. Diệp Bắc Minh rất kích động: “Quả nhiên!” Anh nhanh chóng đi đến chỗ cửa đá dẫn vào tầng hai lăm rồi bước qua đó. Cảnh tượng quen thuộc xuất hiện, trên mặt sàn tầng hai mươi lăm bỗng xuất hiện một cái đài cao. Trên đó có đặt một cái hòm bằng gỗ mun. Diệp Bắc Minh nhìn nó, suýt nữa nhảy dựng lên: “Cừ thật! Cái này khá thú vị đó!” “Tuy rằng Tiểu Tháp ông không ở đây, nhưng mà tôi đã cảm nhận được!” Anh bước lên đài cao. Anh đưa tay mở cái hòm gỗ kia ra. Một cái mặt nạ màu tím xuất hiện ngay trước mắt. Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Mặt nạ sao?” Anh tiện tay cầm nó lên, không nhận ra nguyên liệu làm nên mặt nạ ra gì mà vô cùng nhẹ. Khi cầm nó trong tay gần như không thấy có chút sức nặng nào. Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên: “Thứ này trông giống kim loại nhưng lại không chứa chút kim loại nào!” “Nhưng mà...” Sau đó, anh lại nhướng mày: “Nhưng nó chỉ là một cái mặt nạ mà lại có thể được đặt ở tầng hai mươi lăm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hay sao?” “Hay nó có tác dụng gì khác?” Anh cẩn thận kiểm tra nó mấy lần. Diệp Bắc Minh phát hiện, cái mặt nạ này ngoài nhẹ ra thì cũng vô cùng cứng cáp. Còn lại thì không còn gì đặc biệt. Anh có hơi không biết phải nói gì. Anh nghĩ đến một thứ: “Hình nộm, đi ra!” Ngay sau đó. Hình nộm xuất hiện. Diệp Bắc Minh cầm mặt nạ rồi ra lệnh cho hắn: “Đeo nó!” Hình nộm đeo mặt nạ lên, kín kẽ không chừa ra chút nào. Hình nộm không có gì thay đổi. Diệp Bắc Minh bỗng thốt lên: “Ôi vãi, không thể nào!” Anh khiếp sợ phát hiện rằng mình không thể dò la khí tức của hình nộm được nữa. Theo lý mà nói, cảnh giới và khí tức của hình nộm phải giống hệt với Diệp Bắc Minh mới đúng. Nhưng mà. Sau khi hình nộm đeo mặt nạ, Diệp Bắc Minh không thể cảm nhận được liên hệ gì với hình nộm. Nếu ở thế giới bên ngoài, Diệp Bắc Minh sẽ cho rằng hình nộm là một người xa lạ. Người xa lạ đó! “Vì sao lại thế chứ?” Diệp Bắc Minh nhíu mày, nhìn hình nộm chằm chằm. Một lát sau, anh chợt hiểu ra: “Mình hiểu rồi!” “Hình nộm không có gì thay đổi, cái thay đổi chính là mình không thể cảm nhận được khí tức của hình nộm được nữa!” “Vậy nên mới có thể sinh ra ảo giác đó!” Anh ra lênh: “Hình nộm, tháo mặt nạ xuống!” Hình nộm tuân lệnh tháo mặt nạ xuống.