Diệp Bắc Minh lại lắc đầu cực kỳ quả quyết: “Tôi sẽ không bỏ rơi Tiểu Tháp!”
Người phụ nữ dường như đã đoán trước được câu trả lời này!
Cô ta cười một tiếng đầy ẩn ý: “Quả nhiên!”
“Cậu đã biết được lai lịch của ngọn tháp này rồi nên không nỡ từ bỏ một báu vật như vậy!”
“Sai rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi từng có lỗi với Tiểu Tháp một lần nên lần này bất kể ra sao tôi cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Tiểu Tháp nữa!”
Người phụ nữ cười khẩy: “Ha ha, cậu cho là tôi sẽ tin lời cậu à?”
…
Diệp Bắc Minh tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Nếu như tôi chọn từ bỏ mạng sống của mình thì sao?”
Người phụ nữ sửng sốt.
Cô ta không tin nổi: “Cậu nói gì cơ? Từ bỏ mạng sống của bản thân ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vừa rồi cô nói là chỉ cần tôi chết thì Tiểu Tháp sẽ thành vật vô chủ!”
“Nếu được, tôi muốn dùng mạng mình để giúp chín mươi chín vị sư phụ của tôi sống lại!”
“Bắc Minh...”
Chín mươi chín vị sư phụ sững sờ!
Người phụ nữ kia hoàn toàn câm lặng!
Cô ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại nói như vậy.
“Cậu không chịu từ bỏ hồn tháp nhưng lại sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình ư?”
“Rốt cuộc trong lòng thằng nhóc này đang nghĩ gì vậy?”
Đôi mắt đẹp của người phụ nữ tập trung nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh tròn mười lăm phút đồng hồ!
Đột nhiên.
“Được!”
Một luồng sát ý ngưng tụ lại: “Nếu như cậu sẵn sàng chết thì tôi sẽ giúp cậu!”
“Đông Phương Xá Nguyệt tôi xin dùng tinh thần võ đạo và danh tiếng của Đông Phương Đại Đế để thề!”
“Sau khi cậu chết, tôi sẽ giúp các sư phụ của cậu sống lại!”
“Nếu như Đông Phương Xá Nguyệt tôi không làm được thì thần hồn sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, trên thế gian này không còn tôi nữa!”
Cô ta vừa dứt lời, một luồng sát ý lập tức ngưng tụ!
Đông Phương Xá Nguyệt đưa tay ra giữa không trung, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay cô ta, bổ thẳng về phía cổ của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại chờ chết, không hề có ý định phản kháng!
“Sư phụ, xin người dừng tay!”
“Sư phụ, chín mươi chín người chúng con chỉ có một đồ nhi duy nhất này thôi!”
“Sư phụ, con không muốn sống lại, con có thể lập tức chôn vùi thần hồn, xin người đừng giết Minh Nhi!”
“Sư phụ...”
Bên tai vang lên hàng loạt tiếng năn nỉ!
Đông Phương Xá Nguyệt cười gằn: “Im miệng hết đi cho ta, tự thằng nhóc này muốn chết đấy chứ!”
Thanh trường kiếm giá lạnh giáng xuống với tốc độ khủng khiếp, chỉ còn cách cổ của Diệp Bắc Minh không đầy một mét!
Diệp Bắc Minh vẫn không hề có ý định tránh né hay ra tay ngăn cản!
Với khoảng cách này và tốc độ này!
Anh sẽ chết chắc!
Mùi máu tươi xộc lên, Diệp Bắc Minh thấy cổ mình đau nhói!
Máu tươi phun ra!
Một giây sau.
Không ngờ Đông Phương Xá Nguyệt lại dừng lại!
“Tại sao không giết tôi?”, Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng hé mở mắt.
Thanh trường kiếm chỉ cứa rách da của anh!
Với tốc độ và sức mạnh như vậy, vậy mà thanh kiếm vẫn có thể đột ngột dừng lại được!
Thực lực của người phụ nữ này quả là đáng sợ!
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt ánh lên vẻ tán thưởng: “Nhóc con, bản đế nhận thấy cậu thật lòng muốn dùng tính mạng của bản thân để đổi lấy tính mạng của các sư phụ của cậu!”
“Cho nên, cậu có chết hay không không hề quan trọng với tôi!”
Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Người dám bình thản đối mặt với cái chết như cậu thực sự hiếm thấy. Tuy vậy, dẫu cậu không sợ chết nhưng người bên cạnh cậu chưa chắc đã vậy!”
“Nghĩa là sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt nước trên đỉnh đầu.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Các sư phụ, xin hãy chờ con một chút!”
Ầm!
Anh chợt giẫm mạnh chân một cái rồi lao đi như mũi tên rời cung.
Thấy bóng Diệp Bắc Minh dần dần biến mất, Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên cười: “Ha ha, tên nhóc này thú vị thật, cậu ta sẽ không quay về ngay đâu!”
“Các người mau kể cho ta nghe xem rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?”
...
Trên đỉnh Thang Trời, nửa canh giờ đã trôi qua.
Sở Đẳng Nhàn lười biếng ngồi trên ghế: “Dư Khôn, biện pháp của cậu có vẻ như chẳng có tác dụng gì cả thì phải?”
“Mấy người phụ nữ này sắp chảy cạn cả máu rồi nhưng tên ranh kia vẫn không chịu ngoi lên!”
“Lãng phí mất nửa canh giờ của tôi, cậu có biết hậu quả là gì không?”
Dư Khôn tái mét mặt, cánh môi không ngừng run rẩy: “Đại nhân, có khi Diệp Càn Khôn đã chết ở dưới đó rồi cũng nên!”
“Ha ha, vậy hả?”
Sở Đẳng Nhàn cười giả dối: “Nghĩa là cậu thực sự đã lãng phí nửa canh giờ của tôi phải không?”
Dư Khôn sợ hãi quỳ phịch xuống ngay tại chỗ, suýt đái cả ra quần!
“Đại nhân, xin ngài hãy giao việc này cho tôi!”
“Xin hãy cho tôi một chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ bắt Diệp Càn Khôn phải ngoi lên!”