Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1254: Chém bay đầu



Dư Khôn mừng rỡ: “Dạ được, tốt quá rồi, chỉ cần một canh giờ thôi ạ!”

Sở Đẳng Nhàn cười gằn: “Cậu đáng để tôi chơi với cậu những một canh giờ hay sao?”

“Tôi chỉ cho cậu mười lăm phút thôi, sau mười lăm phút nữa, nếu Diệp Càn Khôn vẫn không ngoi lên!”

“Thì cậu tự biết kết cục của bản thân là gì rồi chứ?”

Dư Khôn thầm hối hận chết đi được!

Nếu biết trước sẽ thành ra thế này thì có chết anh ta cũng sẽ không ra mặt làm gì!

“Diệp Càn Khôn, tất cả đều là tại tên khốn Diệp Càn Khôn mà ra!”

Nét mặt của anh ta dần trở nên hung dữ, hai mắt đỏ rực nhìn xuống mặt hồ: “Mấy người phụ nữ có dính dáng tới Diệp Càn Khôn các người đều đáng chết, nếu tôi phải chết thì nhất định các cô sẽ phải chết trước tôi!”

Dư Khôn hoàn toàn phát điên!

Chân nguyên tuôn ra khỏi cơ thể, từng luồng sóng xung kích nện xuống mặt nước!

Mấy người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ bị mất máu quá nhiều nên khuôn mặt xinh đẹp đều đã tái nhợt!

Lúc này, bị sóng xung kích tác động, bọn họ bị đánh bay ra ngoài!

Người nào người nấy đều co giật toàn thân, cơ thể rét run, cực kỳ thê thảm!

Vũ Sư Thiếp vỗ ngực: “May mà Diệp Càn Khôn không thích mình, nếu không thì đây đã là kết cục của mình rồi!”

Mặc Bạch Y đỏ hoe mắt nhìn Long Khuynh Vũ dưới hồ nước, im lặng không nói.

Đây là người phụ nữ mà anh ta thích nhưng lúc này anh ta lại chẳng thể làm được gì!

“Muốn trách thì hãy tự trách bản thân tại sao lại thích Diệp Càn Khôn?”

Những người tu võ còn lại đều đứng một chỗ, tỏ thái độ thờ ơ!

Mặc dù sáu mỹ nhân tuyệt sắc chết đi đúng là đáng tiếc nhưng dù sao vẫn tốt hơn là mình bị giết chết!

“Diệp Càn Khôn! Diệp Càn Khôn!”

“Cút ra đây, mày cút ngay lên đây cho tao!”

Đã hết mười lăm phút!

Dư Khôn hoàn toàn phát điên, giọng xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Diệp Càn Khôn, vì sao mày không chịu ngoi lên? Vì sao?”

Anh ta thực sự tuyệt vọng: “Được thôi! Mày không chịu ngoi lên, vậy thì tao sẽ giết hết mấy người phụ nữ này!”

Trong tay anh ta xuất hiện một con dao bằng máu, anh ta phát điên, nhảy xuống hồ nước!



Bùm!

Sóng lớn ngập trời, một luồng lực cực kỳ mạnh đập tới!

Dư Khôn còn chưa kịp rơi xuống mặt nước đã bị đánh bay ra ngoài hệt như một con chó chết!

“Đệt! Đứa nào làm!”

Tiếng quát giận dữ vang lên!

Mọi người tập trung nhìn lại thì thấy một bóng đen lượn vòng trên hồ nước, đưa sáu cô gái vào bờ.

“Diệp Càn Khôn!”

Mọi người rùng mình!

Dư Khôn vui đến độ bật khóc: “Ha ha ha ha, đại nhân, Diệp Càn Khôn!”

“Cậu ta chính là Diệp Càn Khôn đấy, cậu ta ngoi lên rồi, tôi không phải chết nữa rồi, tốt quá rồi!”

Sở Đẳng Nhàn nheo hai mắt lại: “Diệp Càn Khôn, cậu phát hiện ra được gì ở dưới hồ nước vậy?”

Diệp Bắc Minh không để ý tới anh ta, chỉ lo bắn mấy cây ngân châm trong tay đi.

Chúng cắm vào trong người của bốn vị sư tỷ và Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ.

Máu ngừng chảy!

Sở Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu đấy, cậu điếc à?”

Diệp Bắc Minh vẫn phớt lờ anh ta như trước!

Một giây sau.

Anh bất thình lình nổi giận, xông tới, tóm cổ Dư Khôn: “Mày đúng là đồ khốn nạn đáng chết!”

Dư Khôn hoảng sợ la ầm lên: “Đại nhân cứu tôi với... Anh anh anh… Anh Diệp, xin anh tha cho tôi!”

“Tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho ngài... Không không, tôi sẽ làm con chó của ngài…”

Diệp Bắc Minh gồng mạnh cổ tay!

“Rắc!”, một tiếng động giòn tan vang lên, cổ Dư Khôn nổ tung!

Ngay cả thần hồn của anh ta cũng bị chôn vùi!

“Bộp bộp bộp bộp!”

Sở Đẳng Nhàn đứng dậy vỗ tay: “Tốt thôi, Diệp Càn Khôn, sự kiên nhẫn của tôi...”

“Tốt mẹ nhà mày!”



Anh quát lên giận dữ!





Diệp Bắc Minh ra tay dứt khoát, nháy mắt xuất hiện trước người Sở Đẳng Nhàn, đấm liền một mạch mười mấy cú!

“Nhanh thật!”

Ánh mắt Sở Đẳng Nhàn trở nên nghiêm túc!

Thực lực của kẻ này vượt trội hơn bất kỳ ai khác ở đây!

Sở Đẳng Nhàn ra tay ngăn cản nhưng lại bị ép phải lùi lại đầy chật vật, nắm tay xuất hiện một vài vết bầm!

“Chết tiệt!”



Sở Đẳng Nhàn chưa bao giờ bị người ta chọc giận tới vậy.

Ánh mắt anh ta giá băng: “Diệp Càn Khôn, cậu quá ngông cuồng cậu nghĩ cậu là vô địch hả?”

“So tốc độ với tôi à? Cậu thì có là gì?”

Sở Đẳng Nhàn nói xong, nắm đấm của anh ta lao đi vun vút, để lại những chiếc bóng rời rạc, tốc độ tăng đột ngột gấp hơn chục lần!

Nắm đấm nhắm thẳng vào đầu, vào cổ, vào tim và những vị trí quan trọng khác trên người Diệp Bắc Minh!

Ầm! Ầm! Ầm!

Điều khiến Sở Đẳng Nhàn bất ngờ là tất cả các cú đấm của anh ta đều bị Diệp Bắc Minh cản phá!

Cuối cùng thì cảnh tượng này cũng làm Sở Đẳng Nhàn biến sắc: “Sao có thể...”

Anh ta còn chưa kịp nói hết chữ “có thể” thì…

Hự!

Một con rồng đen lao ra từ nắm đấm của Diệp Bắc Minh, đập mạnh vào ngực của Sở Đẳng Nhàn!

“Rắc” một tiếng giòn tan, xương ức của Sở Đẳng Nhàn nổ

Anh ta đau đớn, bị đấm bay ra ngoài!

Diệp Bắc Minh không định tha cho anh ta nên lập tức sải bước đuổi theo đối phương.

Khi cơ thể của Sở Đẳng Nhàn còn chưa kịp đáp đất, Diệp Bắc Minh lập tức đạp một cú thật mạnh!