Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1258: Mang tôi ra khỏi đây!



Đông Phương Xá Nguyệt mở hai mắt ra: "Mượn kiếm dùng một lát!"

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Anh không chút do dự ném kiếm Càn Khôn Trấn Ngục qua!

Thời khắc Đông Phương Xá Nguyệt bắt được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đôi mắt đẹp của cô ta bộc phát ra ánh sáng khiến người ta e ngại thần phục!

Lão già cảnh giới Động Hư khẽ run lên, cảm thấy không thích hợp: "Không tốt..."

Đang định rút lui!

Xoẹt!

Một đạo kiếm mang đánh úp tới!

Xuyên thấu đầu của lão già cảnh giới Động Hư!

Toàn bộ nước dưới đáy hồ bốc hơi trong nháy mắt dưới một kiếm này!

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, kiếm mang xuyên thấu đầu lão già cảnh giới Động Hư rồi chém sâu vào vách đá dưới đáy hồ sau lưng lão ta!

Một lỗ thủng có đường kính trăm mét, sâu không thấy đáy xuất hiện!

Nước hồ điên cuồng chảy ngược vào đó!

Một giây sau.

"A!"

Diệp Bắc Minh nhìn thấy rõ ràng, một bóng dáng mờ ảo đen nhánh lao ra từ trong cơ thể người kia!

Thần hồn!

Nó vặn vẹo giữa đáy nước mấy lần, xong hoàn toàn mai một!

Làm xong hết thảy, hai mắt Đông Phương Xá Nguyệt tối sầm lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi trên mặt đất!

Ngất đi tại chỗ!

Khuôn mặt Diệp Bắc Minh kích động đến đỏ bừng: "Đù má! Một kiếm này... Giết cảnh giới Động Hư chết thẳng cẳng!"

"Tiểu Tháp, ông có thấy không?"

..

..

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng bình tĩnh: "Chỉ cần cậu tăng lên thêm hai cảnh giới lớn, bản tháp cũng có thể giết được cảnh giới Động Hư trong nháy mắt!"



Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Được rồi, đừng ảo tưởng nữa, người phụ nữ này sắp không được rồi!"

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Đông Phương Xá Nguyệt.

Chỉ thấy.

Vết thương chỗ lồng ngực cô ta vỡ ra, máu tươi không ngừng tuôn trào!

Diệp Bắc Minh lấy ra ngân châm, đâm xuống ngực Đông Phương Xá Nguyệt, vết thương chậm rãi khép lại!

..

"Khụ khụ..."

Đông Phương Xá Nguyệt mở mắt ra, thấy Diệp Bắc Minh đang nhìn mình chằm chằm.

Ngực cô ta bị đâm mười ba cây ngân châm, vừa thẹn vừa giận: "Kẻ phàm trần, cậu đáng chết!"

Cô ta cuốn lên một dòng khí, đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài mấy chục mét!

Anh đứng vững lại, tức giận nhìn Đông Phương Xá Nguyệt đã sửa sang quần áo ngay ngắn: "Tôi đã cứu sống cô! Tốt bụng lại bị coi thành lòng muông dạ thú à?"

Giọng điệu của Đông Phương Xá Nguyệt ngạo mạn: "Bản đế cần cậu cứu sao?"

Diệp Bắc Minh tức giận không nhỏ: "Được, sau này sống chết của cô không liên quan gì đến tôi!"

"Các sư phụ của tôi đâu? Thần hồn của bọn họ ở nơi nào?"

"Vì sao chỉ còn lại có mộ bia thôi?"

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh giọng đáp: "Thần hồn của bọn họ đã bị tôi phong ấn ở bên trong mộ bia rồi!"

"Cái gì cơ?"

Diệp Bắc Minh khoát tay, nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Thả các sư phụ của tôi ra!"

Đông Phương Xá Nguyệt quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh như đang xem một thằng ngốc: "Kẻ phàm trần, xem ra quả nhiên cậu chẳng hiểu cái gì cả!"

"Cô có ý gì?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ được trời sinh đất dưỡng, ngưng tụ tinh hoa trời đất!"

"Tôi chỉ dùng một triệu năm đã ngưng tụ ra thần thể hoàn mỹ!"

"Thể xác bọn họ là phàm tục, nhiều nhất chỉ cần một năm là có thể ngưng tụ ra thân xác, đến lúc đó có khả năng sống lại!"



"Hiểu?"

Diệp Bắc Minh hơi thu liễm sát ý: "Cô không gạt tôi?"

"Ha ha, chuyện bản đế đã đồng ý cần phải đổi ý chắc?"

Đông Phương Xá Nguyệt khinh thường cười một tiếng, lười đến giải thích.

Diệp Bắc Minh khẽ suy tư, lại lấy ra một mộ bia!

Thần hồn Long Đế xông ra: "Nhóc, con cuối cùng cũng nhớ đến ta!"

"Ta còn tưởng rằng con giúp các sư phụ khác sống lại, lại quên mỗi ta chứ!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ Long Đế, sao con có thể quên được người!"

Anh nhìn về phía Đông Phương Xá Nguyệt: "Tôi vừa cứu cô thêm một lần, cô lại giúp tôi cứu người đi!"

Đông Phương Xá Nguyệt hơi nhíu mày.

Cô ta không nói gì, duỗi tay khắc xuống mấy phù văn ở trong nước, lao về phía mộ bia của Long Đế!

Ong!

.

Mộ bia Long Đế phóng ra ánh sáng, thu thần hồn của ông ta vào trong đó, rồi vững vàng rơi xuống giữa 99 tòa mộ bia còn lại!

Cùng lúc đó.

Ầm ầm!

Mặt hồ truyền đến một tiếng vang cực lớn, ánh sáng lập lòe của phù văn xuyên qua mặt nước, chiếu thẳng xuống chỗ sâu trong đáy hồ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?", Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Đông Phương Xá Nguyệt khẽ biến sắc: "Không tốt, có người tiến vào tòa tháp này!"

Cô ta nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Kẻ phàm trần, mang tôi rời khỏi nơi này, tôi muốn đi vào trong tòa tháp này!"

Diệp Bắc Minh phì cười: "Tôn trọng xuất phát từ hai phía, dù cô có là sư phụ của sư phụ tôi!"

"Cô cứ một câu một tiếng kẻ phàm trần, coi tôi như sâu kiến, cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô?"

Đông Phương Xá Nguyệt yên lặng một hồi: "Vậy chúng ta làm giao dịch!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Không có hứng thú!"

Anh dứt khoát xoay người rời đi.