Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1259: Kiêu ngạo và cầu xin



Giọng của Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: "Cậu là người của Hoa tộc nhỉ? Nếu tôi nói cho cậu bí mật về di tích Côn Luân Thượng Cổ!"

"Còn cả bắt nguồn của Hoa tộc, không biết cậu có hứng thú hay không?"

Diệp Bắc Minh dừng bước lại: "Nói!"

Đông Phương Xá Nguyệt kiêu ngạo đáp: "Mang tôi đi tòa tháp này trước đã!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi đột nhiên không muốn biết nữa".

"Cậu!"

Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Cậu thật sự không có hứng thú?"

Diệp Bắc Minh lười giải thích.

Xoay người rời đi!

Đông Phương Xá Nguyệt tự tin nói: "Tôi dạy cho cậu một bộ võ kỹ cấp Thần Đế!"

Không ai có thể từ chối võ kỹ cấp Thần Đế!

Diệp Bắc Minh không hề quay đầu lại!

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt đọng lại: "Tôi cho cậu thêm ba loại đan phương không thuộc về thế giới này!"

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ như cũ!

Mắt thấy anh sắp biến mất trong tầm mắt cô ta!

Đông Phương Xá Nguyệt nôn nóng: "Cậu kia, cậu đừng đi!"

"Tôi đồng ý với cậu, cho cậu một bộ võ kỹ cấp Đế, lại cho cậu thêm ba loại đan phương!"

"Đồng thời, nói cho cậu nguồn gốc của di tích Côn Luân Thượng Cổ và Hoa tộc!"

Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng dừng lại.

Anh quay đầu nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: "Cầu xin tôi!"

"Cậu nói gì cơ?"

"Cầu xin tôi!"

Trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt bốc lên lửa giận: "Tôi chính là Xá Nguyệt Thần Đế, thế mà cậu muốn tôi cầu xin cậu?"

"Không có khả năng!"

"Ồ".

Diệp Bắc Minh quay người, biến mất!

Nữ Đế? Ghê gớm ha!

Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn môi, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ máu!



Thân thể mềm mại của cô ta run rẩy vì tức giận, rít gào về phía Diệp Bắc Minh bỏ đi: "Cậu... Sao cậu dám đối xử với tôi như thế!"

..

"Tôi là Xá Nguyệt Thần Đế, chưa từng có ai dám đối đãi với tôi như vậy!"

"Kẻ phàm trần, cậu thật to gan!"

Không có bất kỳ phản hồi gì!

Đông Phương Xá Nguyệt cuối cùng cũng thấy luống cuống!

Hình như Diệp Bắc Minh đã đi thật!

"Không được, cậu không thể đi! Nếu cậu ta đi, cả đời này mình sẽ không thể rời khỏi nơi đây!"

"Bằng không thì..."

Trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt giãy giụa: "Cầu xin cậu ta một lần?"

"Không được, mình là Xá Nguyệt Thần Đế, mình là chí cao vô thượng, uy nghiêm của mình không thể xâm phạm!"

..

"Nhóc, cậu thật sự mặc kệ cô ta?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh không hề để ý: "Cô ta nghĩ cô ta là ai? Nữ Đế thì ghê gớm lắm sao?"

"Nếu không phải vì cô ta là sư phụ của sư phụ tôi, cô ta còn chẳng có tư cách cầu xin tôi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Ha ha ha, không tệ!"

"Chủ nhân của bản tháp nên có khí phách như vậy!"

Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: "Cô ta nhất định sẽ cầu xin tôi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: "Cô nàng này rất kiêu ngạo, sao cậu chắc chắn cô ta sẽ cầu xin cậu?"

Diệp Bắc Minh chỉ cười không nói.

Một giây sau.

"Cầu xin cậu, kẻ phàm trần, tôi van cầu cậu!"

Phía sau anh truyền đến tiếng của Đông Phương Xá Nguyệt!

Mang theo chút run rẩy và cầu xin!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phấn chấn: "Mẹ, nhóc, Nữ Đế thật sự cầu xin cậu!"

Diệp Bắc Minh cũng hơi bất ngờ chút xíu, khẽ suy tư.

Anh quay trở lại trước mặt Đông Phương Xá Nguyệt!



Môi đỏ của Đông Phương Xá Nguyệt đang rỉ máu, nghiêng đầu qua: "Kẻ phàm trần, tôi..."

Diệp Bắc Minh lạnh như băng mở miệng: "Cô gọi tôi là gì? Nhìn tôi!"

Đông Phương Xá Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh..."

Anh chợt quát khẽ: "Sai! Không muốn rời khỏi nơi này đúng không?"

Đông Phương Xá Nguyệt cúi đầu, cắn chặt môi đỏ!

Trong lòng cô ta giãy giụa, hít sâu một hơi!

Lại ngẩng đầu, trong mắt cô ta mang theo lửa giận: "Tôi cầu xin cậu..."

"Mang tôi rời khỏi nơi đây, tiến vào tòa tháp trên mặt hồ!"

Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô cầu xin tôi là tôi phải đáp ứng?"

Đông Phương Xá Nguyệt hoàn toàn nổi giận: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

Diệp Bắc Minh học giọng điệu của cô ta: "Sau này nói chuyện với tôi, đừng có dùng loại giọng điệu này, hiểu chưa?"

Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn chặt răng, hít sâu một hơi.

Cô ta gật đầu: "Được!"

Diệp Bắc Minh tiếp tục mở miệng: "Sau này nhìn thấy tôi, đừng có mở miệng là một tiếng kẻ phàm trần, phải gọi anh Diệp, hiểu?"

Đông Phương Xá Nguyệt cắn răng: "Cậu... Được! Anh Diệp!"

"Lớn tiếng chút, cô cầm tinh con kiến à? Tôi không nghe được!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Đông Phương Xá Nguyệt hít sâu một hơi: "Tôi đã hiểu, anh Diệp! Đông Phương Xá Nguyệt tôi, Xá Nguyệt Thần Đế đã hiểu!"

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Chính xác, nói thêm mấy lần anh Diệp, tôi đã hiểu!"

"Anh Diệp, tôi đã hiểu!"

"Anh Diệp, tôi đã hiểu...", Đông Phương Xá Nguyệt nói một lượt mấy chục lần.

Sau khi kết thúc.

Đông Phương Xá Nguyệt khẽ run người, trong lòng thế mà nảy sinh cảm giác khác thường!

Dường như cô ta không còn kháng cự và xấu hổ như vừa rồi!

Diệp Bắc Minh thấy cảnh này thì âm thầm buồn cười!

Nữ Đế? Kiêu ngạo? Chỉ như thế mà thôi!

Thiếu dạy dỗ thôi!

"Đi nào, tôi dẫn cô đi lên".