Sở Thiên Hằng quát: “Đồ vô dụng, lập tức lấy danh nghĩa Điện Chân Võ đi truy sát Diệp Càn Khôn cho tao!”
“Bất kể ai bắt được Diệp Càn Khôn, nhà họ Sở cam đoan người đó chính là thế lực số một của thế giới Tam Thiên!”
“Nhớ lấy, tứ ca đã nói phải bắt sống nó!”
“Dù mày có một trăm cái đầu cũng không bằng một cọng tóc của Vô Trần!”
“Nếu không bắt được nó thì mày lấy mạng mày ra đền mạng cho Vô Trần đi!”
…
Cùng lúc đó, bên trong cấm địa Luân Hồi.
Diệp Bắc Minh hãy còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở thế giới bên ngoài, anh đang sửa chữa lại tất cả các ký hiệu với sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
“Nhóc, đi đến đứng ở hòn đảo giữa hồ kia đi!”
“Nơi đó là trung tâm trận pháp của cả di tích Côn Luân Thượng Cổ này!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh đi đến hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, đứng giữa đống phế tích!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Có thể bắt đầu!”
“Khoan đã!”
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ: “Sư tỷ của tôi vẫn còn ở trong thế giới bỏ túi, thả các chị ấy ra trước đã!”
Ý nghĩ hiện lên trong đầu!
Hai bóng người xuất hiện trước mắt!
Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ!
“Sư tỷ của tôi đâu rồi?”, Diệp Bắc Minh ngớ ra, thần niệm rà quét toàn bộ thế giới bỏ túi.
Sắc mặt của anh trở nên vô cùng khó coi!
Bốn sư tỷ Vương Như Yên, Hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly và Tiểu Độc Tiên đều biến mất!
Tô Tử Lăng run rẩy: “Anh… Anh là Diệp Bắc Minh ư?”
Đôi mắt xinh đẹp của Long Khuynh Vũ trợn tròn cả lên: “Đúng là anh rồi, Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh sao?”
Hiện tại Diệp Bắc Minh không đeo mặt nạ.
Hai cô gái nhận ra anh ngay!
Vui mừng!
Bất ngờ!
Chợt hiểu ra!
Diệp Bắc Minh không có tâm tình trả lời bọn họ: “Các sư tỷ của tôi đâu rồi?”
Bấy giờ Tô Tử Lăng mới hoàn hồn: “Diệp công tử, chẳng phải anh bảo người phụ nữ đó vào thế giới bỏ túi dẫn sư tỷ của anh đi sao?”
“Cô nói cái gì?”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại: “Đông Phương Xá Nguyệt?”
Thấy được phản ứng của Diệp Bắc Minh.
Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ nhìn nhau, hai cô gái ngẩn ra: “Diệp công tử, làm sao vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không giải thích nhiều: “Tốt nhất là các cô rời xa nơi này, càng xa càng tốt!”
Hai người bọn họ đều khó hiểu ra mặt!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân trên mặt đất!
Ngay sau đó.
Vù!
Không khí dao động, vô số ký hiệu phát sáng giữa không trung!
Một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xuất hiện!
Di tích Côn Luân Thượng Cổ ấy thế mà lại thu nhỏ lại cực nhanh, bay về phía Diệp Bắc Mình.
…
Trên quảng trường Chân Võ.
Những người tu võ tham gia đại hội Chân Võ vẫn chưa rời đi mà cùng nhau chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng nổ vang long trời lở đất, sấm chớp rền vang trên bầu trời quảng trường Chân Võ.
Bia đá đại diện cho Thiên Bảng bỗng nhiên sáng lên!
“Có chuyện gì thế?”
Vô số ánh mắt đồng loạt ngước lên nhìn về phía Thiên Bảng.
“Diệp Càn Khôn?”
Mọi người sững sờ.
Ba chữ Diệp Càn Khôn đứng ở vị trí thứ mười trên Thiên Bảng bỗng tỏa sáng rực rỡ, sau đó lao vọt lên vị trí thứ nhất trên Thiên Bảng như tên bắn!
“Chuyện này…”
“Diệp Càn Khôn, đứng đầu Thiên Bảng!”
Hàng triệu người há hốc mồm, sợ đến mức không nói nên lời.
Ở chỗ đăng ký, một thiếu nữ che miệng: “Ông ơi, ông mau nhìn kìa! Là cái người kỳ lạ đeo mặt nạ!”
Ông lão bên cạnh trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, lẩm bẩm: “Sao có thể thế được, thằng nhãi ấy vậy mà lại đứng thứ nhất trên Thiên Bảng ư?”
Đột nhiên.
Một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ bột phát từ sâu bên trong Điện Chân Võ: “Thiên Bảng chó đẻ gì chứ, hạ lệnh cho khắp thế giới Tam Thiên, phát lệnh truy nã Diệp Càn Khôn!”
“Ai có thể bắt sống người này thì bắt đầu từ hôm nay sẽ là thế lực hàng đầu thế giới Tam Thiên!”
“Kẻ nào dính dáng, giết không tha!”
“Kẻ nào giúp đỡ bỏ trốn, giết không tha!”
“Kẻ nào biết mà không báo, giết không tha!”
Giọng nói vang vọng như sấm sét, một luồng sức mạnh vô hình tràn ra từ bên trong Điện Chân Võ!
Luồng sức mạnh ấy lướt qua, mấy triệu người tu võ ở đó lập tức quỳ rạp xuống đất như ngả rạ!
Bùm!
Thiên Bảng tồn tại hàng nghìn, hàng vạn năm nổ tung, hóa thành bột phấn!
Cuồng phong thổi qua, tan thành mây khói!
“Trời…”
Hàng triệu người tu võ trố mắt nhìn mà không thốt nên lời, trái tim chực vỡ tung thì kinh hãi!
Thiên Bảng cực kỳ cứng rắn bị phá hủy rồi ư?
“Ông ơi, ai lại dám to gan phá hủy Thiên Bảng thế?”, thiếu nữ ở chỗ đăng ký ngây người.
Cô quay đầu lại nhìn ông của mình.
Thì thấy sắc mặt tái nhợt của ông cụ, mặt cắt không còn một giọt máu: “Là bọn họ…”
…
Ba ngày sau, trên bầu trời một thung lũng nào đó.
Một gợn sóng hiện ra giữa hư không, một chàng trai và hai cô gái bước ra từ bên trong.