Sau khi Diệp Bắc Minh cất di tích Côn Luân Thượng Cổ vào thế giới bỏ túi, phép tắc của cả cấm địa Luân Hồi sụp đổ. Ba người suýt nữa mất mạng bên trong. Long Khuynh Vũ lấy mặt nạ vàng ra đeo lên: “Diệp công tử, Khuynh Vũ còn có việc phải làm, gặp lại sau!” Diệp Bắc Minh gật đầu, Long Khuynh Vũ xoay người biến mất. Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, cậu cần phải tìm một chỗ để bế quan!” “Di tích Côn Luân Thượng Cổ chưa dung hợp hoàn toàn với thế giới bỏ túi của cậu, nó vẫn chưa ổn định!” Diệp Bắc Minh suy tư: “Tôi phải đến nhà họ Tô một chuyến trước đã!” “Nhà họ Tô có một quyển sách cổ, hình như có liên quan đến Hoa tộc thời thượng cổ!” “Tôi muốn biết Hoa tộc rốt cuộc đến từ đâu”. Lúc này, Tô Tử Lăng lại gần. “Diệp công tử, anh muốn đến nhà họ Tô làm khách à?” “Tôi hứa với anh nhất định sẽ mượn bố quyển sách cổ ghi chép về Hoa tộc cho anh!”, Tô Tử Lăng nở nụ cười. Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi đi với cô”. “Tốt quá!” Tô Tử Lăng suýt nhảy cẫng lên vì kích động, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta lấy một chiếc la bàn ra, sau khi xác định vị trí của mình thì dẫn Diệp Bắc Minh đi về hướng nhà họ Tô. Trên đường đi, Tô Tử Lăng tỏ ra cực kỳ hoạt bát. Cô ta líu ríu giới thiệu về nhà họ Tô. Giới thiệu bố mẹ mình! “Bố mẹ tôi hiếu khách lắm, chắc chắn sẽ thích Diệp công tử!” “Hay là anh ở lại nhà họ Tô chơi thêm vài ngày?” “Nhà bọn tôi nhất định sẽ tiếp đãi anh thật nồng hậu”. Mãi lâu sau, một tòa thành với dân số mười triệu người xuất hiện trước mắt. Tường thành cổ kính, mười hai cánh cổng thành cao trăm thước đứng sừng sững! Tô Tử Lăng cười nói: “Diệp công tử, đến thành cổ nhà họ Tô rồi”. Một đội kỵ binh chạy nhanh về hướng này, chàng trai dẫn đầu kinh ngạc: “Tô Tử Lăng?” Tô Tử Lăng đanh mặt: “Tô Hàn, sao cậu lại ăn nói xấc xược thế hả?” “Dám gọi thẳng tên của tôi à?” Ánh mắt của Tô Hàn lập lòe toan tính, cậu ta liếc sang Diệp Bắc Minh đứng bên cạnh. Cậu ta lập tức rặn cười: “Chị Tử Lăng, đây là ai thế?” Tô Tử Lăng ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Đây là Diệp công tử, Diệp Bắc Minh!” “Sát thần Diệp Bắc Minh?” Tô Hàn hoảng sợ. “Thái độ của cậu là thế nào đấy hả? Diệp công tử là bạn của tôi!” Tô Tử Lăng hừ khẽ: “Đi bẩm báo với bố mẹ của ta ngay đi, nói là ta về rồi!” “Vâng!” Tô Hàn nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh, bỗng nhiên cậu ta mỉm cười. Cậu ta đưa mắt ra hiệu cho mười mấy hộ vệ sau lưng mình: “Mấy người bảo vệ chị Tử Lăng, tôi đi một lát rồi về!” “Rõ!” Mười mấy hộ vệ đồng thanh hô lên! Bọn họ tiến lên một bước, sát khí dâng trào! Bao vây Tô Tử Lăng và Diệp Bắc Minh! Tô Tử Lăng lẩm bẩm: “Tô Hàn trở nên chu đáo như thế từ bao giờ nhỉ?” “Bên ngoài thành cổ nhà họ Tô mà còn cần cử đội hộ vệ bảo vệ mình à?” Cô ta quay sang cười với Diệp Bắc Minh: “Diệp công tử, chúng ta vào thành thôi!” Diệp Bắc Minh cau mày: “Hộ vệ của nhà họ Tô sao lại tỏa ra sát khí mãnh liệt nhằm vào cô thế?” Sắc mặt của đội hộ vệ thay đổi! Tô Tử Lăng dường như không phát hiện ra vấn đề gì cả: “Bình thường bọn họ phải huấn luyện, có lẽ là vừa mới từ sân huấn luyện về”. Diệp Bắc Minh trầm ngâm, anh nhìn về phía thành cổ nhà họ Tô! Hai người bọn họ vừa mới vào trong thành, mùi máu tanh nồng đã xộc lên mũi! Máu chảy nhuộm đỏ mặt đất! Tô Tử Lăng giật mình: “Sao lại có nhiều máu thế này?” Mười mấy hộ vệ phía sau quát khẽ một tiếng rồi nhanh chóng đóng cổng thành lại. Diệp Bắc Minh nheo mắt! Tô Hàn cưỡi ngựa lại gần: “Tô Tử Lăng, không ngờ cô còn dám trở về cơ đấy? Cô đúng là không sợ chết!” Tô Tử Lăng sầm mặt: “Tô Hàn, cậu đang nói linh tinh gì thế?” “Đồ xấc xược, cậu có tin tôi nói cho bố mẹ tôi biết không hả!” Tô Hàn nhếch mép: “Bố mẹ cô chết rồi, cô có thể xuống địa ngục nói cho bọn họ biết!” “Nhìn thấy vết máu trên mặt đất kia không? Là máu của bố mẹ cô đấy!” “Cậu nói cái gì?” Tô Tử Lăng ngẩn ra, đỏ ngầu: “Cậu dám rủa bố mẹ tôi? Cậu điên rồi đúng không? Nói vớ vẩn gì đấy hả!” “Nó không nói vớ vẩn”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cả chi tộc của bố mẹ cô đều đã đền tội rồi!” “Tô Tử Lăng, hiện nay chỉ còn lại tàn dư là cô thôi!” Những người vai vế cao nắm quyền quản lý nhà họ Tô xuất hiện! “Bác cả, bác hai?” Tô Tử Lăng run rẩy: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không thể nào? Tuyệt đối không thể như vậy được!”