“Tôi không có ý nguyền rủa bố mẹ anh, chẳng qua là thần hồn của người tới giới U Minh sẽ không còn thuộc về bản thân họ nữa!”
“Hơn nữa, giới U Minh còn có một tên gọi khác là vùng đất Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Vùng đất Luân Hồi ư?”
Thìn Long lên tiếng: “Nhóc Diệp, cậu không cần phải lo lắng”.
“Bố mẹ cậu không phải người đoản mệnh, hơn nữa, bọn họ đã dám tới giới U Minh thì chắc chắn là có cách để tự bảo vệ mình!”
“Hiện tại, điều cậu cần làm là gia tăng thực lực của bản thân!”
“Đợi quay về thế giới Tam Thiên, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm mười một long mạch con giáp còn lại rồi tính tiếp!”
Ông ta liếc nhìn Sở Sở: “Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!”
“Tốt nhất là cậu nên giết cô ấy đi, nếu không thì phải luôn dẫn đi cùng mình!”
Nói xong, Thìn Long tiến vào thế giới không gian, biến mất trong di tích Côn Luân Thượng Cổ.
Nháy mắt.
Di tích Côn Luân Thượng Cổ bừng lên sự sống!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Sở Sở: “Làm sao bây giờ? Phải diệt khẩu thôi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Sở tái mét, cô ấy sợ hãi bước lùi lại mấy bước: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi…”
“Tôi rất ngoan, sẽ không nói lung tung đâu”.
Diệp Bắc Minh bị chọc cười: “Ha ha ha, cô không tin tôi tới vậy à?”
“Thôi mà, anh Diệp đừng trêu tôi!”
Sở Sở dậm chân.
Thấy Diệp Bắc Minh không định giết mình, Sở Sở bình tĩnh trở lại: “Anh Diệp, giờ chúng ta đi đâu đây?”
Diệp Bắc Minh cân nhắc một lát: “Về Hoàng cung Tu La trước đã, sau đó tới thế giới Tam Thiên”.
Hai người đang định rời đi thì…
Đột nhiên.
Không gian rung chuyển.
Rắc rắc!
Giữa không trung chợt xuất hiện một vết rách, một cầu nối không gian xuất hiện!
Đầu bên kia của cầu nối không gian dường như vừa trải qua một trận chiến lớn, luồng khí lưu hỗn loạn ùa qua cả cầu nối giữa hai không gian để sang tới tận đây!
Sở Sở lập tức bị hất bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh bước tới, đỡ lấy bờ eo thon của Sở Sở!
“Tiểu Tháp, phòng ngự!”
Anh quát khẽ một tiếng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, một luồng sức mạnh che chắn cho Diệp Bắc Minh và Sở Sở ở bên trong!
Luồng khí lưu hỗn loạn đập xuống nền đất!
Đất cát lập tức bốc hơi.
Khắp một vùng rộng tới mấy ngàn mét vuông xung quanh đó hình thành một hố sâu tới cả trăm mét!
Con ngươi của Diệp Bắc Minh thu nhỏ lại, đề phòng nhìn vào vết nứt không gian: “Đây là sức mạnh gì vậy?”
Vù!
Một bóng người bay tới! Tới khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy rõ người này…
… Thì đối phương đã nhào vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh, nôn ra một búng máu đen!
“Cứu... Cứu tôi với...”
Mắt tối sầm lại rồi ngất xỉu!
Diệp Bắc Minh ôm người trong ngực mình, cực kỳ kinh ngạc: “Đông Phương Xá Nguyệt? Cô sao vậy?”
Anh cúi đầu nhìn thử thì thấy trong tay mình dính đầy máu tươi.
Sau lưng Đông Phương Xá Nguyệt có một vết thương sâu tới tận xương!
Trong cơ thể cô ta còn có một luồng hơi thở mang tính huỷ diệt!
“Cứu hay là không cứu đây?”
Diệp Bắc Minh thoáng ngẫm nghĩ, trong tay lập tức xuất hiện mười ba cây ngân châm!
Tất cả đều cắm vào trong người Đông Phương Xá Nguyệt!
Các sư tỷ còn đang trong tay cô ta, tạm thời anh không thể để người phụ nữ này chết được!
Vừa sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Là Đông Phương Xá Nguyệt lập tức tỉnh lại ngay.
Diệp Bắc Minh đang xử lý vết thương cho cô ta: “Kẻ phàm trần, đừng chạm vào tôi!”
Cô ta đẩy anh ra!
Diệp Bắc Minh cười gằn: “Nếu như cô muốn chết thì bị trọng thương đã không tới tìm tôi rồi”.
“Vết thương sau lưng cô rất sâu, nếu không xử lý thì sau này sẽ để lại sẹo”.
Câu nói này có lực sát thương rất lớn.
Không có bất kỳ người phụ nữ nào lại muốn trên người mình có sẹo!
Đông Phương Xá Nguyệt im lặng quay lưng lại.
Diệp Bắc Minh lại gần, rắc thuốc bột trong tay mình lên trên miệng vết thương.
“Thực lực của cô không yếu, sao lại bị thương nặng như vậy được?”
Đông Phương Xá Nguyệt lấy một bộ đồ ra khoác lên người, đôi mắt lóe lên ham muốn giết chóc: “Có người phản bội tôi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Không gặng hỏi gì thêm!
Đông Phương Xá Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao cậu không hỏi gì nữa vậy?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không quan tâm”.
“Cậu!”
Đông Phương Xá Nguyệt kích động, làm vết thương rách ra: “Chết tiệt! Nếu không phải tại thực lực của bản đế còn chưa khôi phục thì sao bọn rác rưởi đó lại có cơ hội được chứ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô cứ lo cho bản thân trước đi đã”.
“Vừa rồi, lúc tôi cứu cô, tôi phát hiện ra trong cơ thể cô có một luồng sức mạnh phá hủy cực mạnh!”
“Nếu không nhanh chóng giải trừ nó thì vết thương của cô sẽ càng ngày càng nặng thêm!”
“Không cần cậu lo!”, Đông Phương Xá Nguyệt tỏ thái độ lạnh lùng.
Diệp Bắc Minh xòe tay: “Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi chứ tôi đâu có lo cho cô”.