Đông Phương Xá Nguyệt ngồi xuống, lấy mấy viên đan dược ra nuốt vào! Nhắm mắt lại, bắt đầu chữa thương! Đột nhiên, không gian rung chuyển. Một vết nứt thình lình xuất hiện, năm lão già cảnh giới Động Hư đi ra từ đó! Thấy Đông Phương Xá Nguyệt đang chữa thương, bọn họ hơi sững sờ. Sau đó, bọn họ nhìn nhau, mặt kẻ nào kẻ nấy đều nở một nụ cười khẩy. Một lão già gầy gò nói: “Không chạy nổi nữa hả?” Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt ngập tràn băng giá: “Bọn phản đồ, tôi đối xử với các ông đâu có tệ!” “Rốt cuộc Đông Phương Lâm đã cho các ông lợi lộc gì mà đáng để các ông phản bội tôi?” Lão già gầy gò lắc đầu: “Hắn ta không hề cho bọn tôi lợi lộc gì cả!” “Nếu vậy thì sao các ông lại phản bội tôi?”, Đông Phương Xá Nguyệt hỏi. Lão già gầy gò cười: “Cô mất tích lâu như vậy, đã bao giờ nghĩ tới chuyện sống chết của chúng tôi chưa?” “Nếu như chúng tôi không thần phục Đông Phương Lâm thì chỉ e đã chết từ lâu rồi”. “Cô vừa mới trở về gia tộc Đông Phương, thực lực còn chưa khôi phục mà đã đòi ra lệnh cho người khác rồi sao?” “Cô muốn tất cả mọi người phải nghe theo lệnh của cô à? Cô nghĩ chuyện ấy có khả thi không?” Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng, kiêu ngạo ra mặt: “Tôi là Đông Phương Thần Đế của gia tộc!” “Thần Đế? Ha ha ha!” Mấy lão già cười mỉa mai! Lão già gầy gò lắc đầu: “Nếu cô là Thần Đế thì tại sao lại rơi vào cảnh này?” “Tôi khuyên cô một câu, mau bó tay chịu trói đi!” “Trở về với chúng tôi rồi cưới Vạn Trường Sinh thì cô vẫn còn giữ được một chút tôn nghiêm cuối cùng!” Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực: “Bọn nô tài chó má các ông mà cũng xứng để bản đế phải bó tay chịu trói ư?” Lão già gầy gò sầm mặt lại! Lão già mặt đỏ quát: “Nói nhảm với cô ta làm gì? Cứ việc bắt trói mang về thôi!” Vù! Bọn họ bước tới, xé toạc không gian, lao tới tấn công! “Bọn nô tài chó má, làm càn!” Đông Phương Xá Nguyệt lạnh nhạt ra mặt. Năm ngón tay nhẹ nhàng siết lại, đế uy lan tỏa! Lão già mặt đỏ sợ run rẩy, phản ứng chậm nửa nhịp, bị Đông Phương Xá Nguyệt hút tới! Bóp chặt cổ họng! Lão già mặt đỏ sợ vỡ mật: “Chủ nhân, xin tha mạng...” Đông Phương Xá Nguyệt kiêu ngạo bóp chặt năm ngón tay! Chuẩn bị bóp nát cổ của người này. Đột nhiên. Cơ thể yêu kiều run lên, phun ra một búng máu đen! Cổ tay buông lỏng, lão già mặt đỏ rơi xuống đất. Ông ta lập tức hoàn hồn, tỏ ra hung hăng: “Ha ha ha, cô bị trọng thương rồi!” “Muốn giết tôi à? Nằm mơ!” Ông ta tung nắm đấm tấn công vùng bụng của Đông Phương Xá Nguyệt! Sức mạnh của lão già dường như đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của Đông Phương Xá Nguyệt, người cô ta văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất! Bọn lão già gầy gò thấy vậy lạnh lùng tới gần. Lão già mặt đỏ đứng trên cao nhìn cô ta: “Đây chính là Thần Đế sao?” “Chẳng khác gì chiếc bình sứ, đập một phát là vỡ!” Đông Phương Xá Nguyệt tức run người, đôi mắt đẹp vằn vện tơ máu: “Tất cả các ông đều đáng chết!” Cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu còn không giúp tôi đi à?” Vù! Năm người bọn lão già gầy gò, lão già mặt đỏ quay đầu lại. Tập trung nhìn Diệp Bắc Minh! Một giây sau. “Ha ha ha ha!” Một tràng cười vang lên! Lão già mặt đỏ cười chảy nước mắt: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô bị ấm đầu rồi à?” “Tôi thật nghi ngờ, cô thực sự đã từng là Thần Đế thật sao?” “Sao lại cầu cứu một người mới tới cảnh giới Thiên Huyền chứ?” Lão già gầy gò lạnh lùng nói: “Thằng ranh kia, quỳ xuống đi thì tao sẽ cho mày được chết toàn thây!” Khóe môi bọn họ nở nụ cười gằn, không buồn đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh! Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại hờ hững cất lời! “Thứ nhất, chúng ta không thân thiết gì với nhau!” “Thứ hai, cô là người thích lật lọng, muốn tôi cứu cô cũng không phải không thể, cô cầu xin tôi đi!” “Thứ ba, lúc cô cầu xin tôi phải gọi tôi là gì? Cô còn nhớ chứ?” “Gì cơ?” Năm lão già đồng loạt sững sờ! Bọn họ quay đầu nhìn lại Diệp Bắc Minh một lần nữa! Sở Sở tái mét mặt, thực sự không chịu nổi ánh mắt của năm người cảnh giới Động Hư! Cô ấy nấp sau lưng Diệp Bắc Minh. “Ranh con, ai cho mày nói chuyện!” Lão già mặt đỏ nghiêm giọng: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi phải không?” Diệp Bắc Minh chẳng buồn nhìn đối phương, chỉ hờ hững nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Tôi cho cô ba giây, hoặc là cầu xin tôi!” “Hoặc là tôi sẽ xoay người bỏ đi!” “Ba!” “Hai!” Đông Phương Xá Nguyệt cắn chặt răng! Lão già mặt đỏ giận dữ mắng: “Đệt! Mày dám đếm thật sao?” “Một!” Đếm xong số cuối cùng, anh xoay người rời đi. Lão già mặt đỏ xông tới, vung tay đánh về phía đầu của Diệp Bắc Minh: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chết đi cho ông!” Giọng nói của Đông Phương Xá Nguyệt đồng thời vang lên: “Anh Diệp, xin anh cứu tôi thêm một lần nữa…”