Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1296: Sự nguyền rủa của thần linh



"Không được, không thể để Vạn Tuyệt vượt qua mình!"

"Với tính tình của thằng ranh kia, nếu để nó trở thành người thừa kế của bố thì mình sẽ không còn đường sống mất!"

Nghĩ đến đây, Vạn Càn bèn nói: “Bố ơi, con sẽ đến Thiên Uyên ngay, con chắc chắn sẽ đưa Đông Phương Xá Nguyệt về cho bố!”

Vạn Tuyệt mỉm cười: “Bố ơi, con đồng ý đi theo anh trai ạ!”

Vạn Trường Sinh gật đầu hài lòng: “Được!”

Vạn Càn quả quyết từ chối: “Bố ơi, một mình con là đủ rồi!”

“Con nghi ngờ quyết định của bố sao?”, ánh mắt Vạn Trường Sinh lạnh như băng.

“Con nào dám ạ!”

Vạn Càn sợ run người, vội vàng quỳ rạp xuống.

...

“Tiểu Tháp, sao tôi lại không thể sử dụng chân nguyên?”

Diệp Bắc Minh rất nôn chạy nhanh tới thành Huyết Linh.

Sau đó anh kinh ngạc phát hiện, đan điền của mình tĩnh lặng không gợn sóng.

Anh không nào điều động chân nguyên trong cơ thể.

Thực lực của anh như bị phong ấn vậy.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả thật nơi này có vấn đề, trong không gian có một luồng sức mạnh rất kỳ lạ!”

“Chân nguyên của cậu chỉ bị phong ấn tạm thời, không có ảnh hưởng gì tới cơ thể hết”.

“Đi ra ngoài trước đã, có lẽ sẽ có cách giải quyết”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chỉ đành thế thôi!”

Anh tiếp tục đi về hướng thành Huyết Linh.

Vừa mới đi không được bao xa, anh bỗng thấy đằng trước có một đám đông.

Nam nữ già trẻ có hết.



Ngay khi Diệp Bắc xuất hiện, những người này vô cùng căng thẳng: “Cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Qua đường thôi!”

Dứt lời, anh định vượt qua đám người đó.

“Thằng nhóc kia, đứng lại!”

Một người thanh niên bước ra, rút kiếm ra ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Một mình mày xuất hiện ở đây mà còn muốn dễ dàng rời đi à?”

Người nọ liếc mắt là nhận ra thực lực của Diệp Bắc Minh ở cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ.

Còn người nọ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.

Vì vậy, người nọ chẳng sợ hãi gì.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, cho dù chân nguyên của anh bị phong ấn tạm thời.

Anh thẳng thừng ra tay, dựa vào sức mạnh vốn có của cơ thể cũng có thể giết người nọ ngay tức khắc.

Anh cũng có thể thả một con Thú Vương ra diệt sạch những người ở đây.

Bỗng nhiên.

“Lâm Vân, dừng tay!”

Một lão già quát to, nhanh chóng đi tới: “Không biết rõ người nọ là ai thì đừng làm bậy!”

Lâm Vân nhíu mày: “Sư phụ, đây là khu vực cấm đấy, người này bỗng nhiên xuất hiện ở đây”.

“Rồi đúng lúc gặp chúng ta, chắc chắn là nhắm vào chúng ta rồi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú gì với nhóm của anh hết”.

Ông già kia liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi tự giới thiệu: “Lão phu là Thôi Nhân Lôi, là người phụ trách của thương hội nhà họ Thôi”.

“Chúng tôi vốn đi ngang qua rìa khu vực cấm, bỗng nhiên thấy có thú triều xuất hiện”.

“Chúng tôi tới đường cùng đành phải tới đây!”

Dứt lời, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Chẳng biết sao cậu lại tới đất này thế?”

Thấy người kia khách khí như vậy, sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu bớt: “Tôi không phải là người ở đây!”



“Hả? Cậu tới từ thế giới bên ngoài sao?”

Ông lão kia còn chưa nói chuyện thì đôi mắt cô gái đằng sau đã lóe sáng: “Thế giới bên ngoài có vui không? Nó trông như thế nào thế?”

Diệp Bắc Minh nhìn sang cô gái đó.

Đôi mắt cô gái to tròn, làn da trắng nõn.

Trông khoảng mười sáu mười tuổi, ngũ quan tinh xảo rõ ràng.

Đúng là mỹ nhân khó gặp.

Thôi Nhân Lôi bất ngờ hỏi: “Cậu đến từ bên ngoài Thiên Uyên à?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”

Nháy mắt tinh thần Thôi Nhân Lôi buông lỏng.

Những người còn lại thấy thế thì thả lỏng, không còn cảnh giác nữa.

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, không biết anh ta đang nghĩ gì.

Diệp Bắc Minh thấy hơi kỳ lạ: “Các người biết tôi đến từ bên ngoài Thiên Uyên mà sao lại không sợ hãi?”

Thôi Nhân Lôi mỉm cười: “Quả thật có rất nhiều người từ bên trên rớt xuống, hầu như cách một khoảng thời gian đều có một vài người xui xẻo”.

“Sau khi bọn họ rớt xuống đây thì không thể sử dụng thực lực võ đạo của mình được nữa!”

“Vậy nên, tất nhiên là chúng tôi không sợ hãi rồi”.

“Tại sao lại thế?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Thôi Nhân Lôi ngạc nhiên.

"Bị người khác biết mình không thể vận dụng thực lực võ đạo của mình mà lại không hề căng thẳng sao, lẽ nào là đồ ngốc?”

Cô gái kia không hề đề phòng nói: “Trừ phi là người sinh ra ở Thiên Uyên, nếu có người từ thế giới bên ngoài rớt xuống Thiên Uyên”.

“Thực lực cả người sẽ trở về số không, trừ phi dùng một loại đan dược có tên là Giáng Trần Đan để khôi phục thực lực!”

“Chúng tôi gọi đây là sự nguyền rủa của thần linh!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sự nguyền rủa của thần linh là gì?”