Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1297: Bị bắt



Cô gái giải thích: “Theo truyền thuyết, Thiên Uyên là một lục địa của Thần Giới, sau đó cuộc chiến giữa các Thiên Thần nổ ra”.

“Làm cho mảnh lục địa này sụp đổ, Thiên Uyên chỉ là một mảnh đất của lục địa”.

“Bất kỳ ai ở thế giới bên ngoài đến Thiên Uyên đều sẽ bị thần nguyền rủa, thực lực của người đó sẽ biến mất!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, ra chiều suy tư.

Đồng thời anh truyền âm: “Tiểu Tháp, truyền thuyết này có thật không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười mắng: “Nhãi ranh, cậu nghĩ bản tháp là vạn năng chắc?”

Diệp bắc Minh hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ không phải vậy à?”

“Cậu…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, cậu nói đúng! Bản tháp không gì không làm được!”

“Đúng rồi, cô tên gì?”

Cô gái trợn to mắt, vẻ mặt hồn nhiên: “Tôi tên là Thôi Nghê Thường!”

“Đây là ông tôi, Thôi Nhân Lôi”.

Lâm Vân đứng bên cạnh trầm giọng: “Nghê Thường, chúng ta còn chưa biết lai lịch của người này, đừng nói lung tung!”

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi là Diệp Bắc Minh”.

Thôi Nghê Thường chủ động mời anh: “Anh Diệp, chúng ta cùng nhau lên đường đi”.

“Được, vừa khéo tôi cũng phải đi khỏi đây”.

Diệp Bắc Minh vui vẻ đồng ý.

Vừa hay có thể tìm hiểu về Thiên Uyên!

Chỉ có điều, không ngờ…

Thôi Nghê Thường tính cách cởi mở, bắt chuyện với Diệp Bắc Minh và hỏi này hỏi kia liên tục.

Cô rất tò mò về thế giới bên ngoài.

Diệp Bắc Minh thuận miệng kể vài chuyện thú vị ở bên ngoài, làm Thôi Nghê Thường cười mãi.

Tất nhiên.

Diệp Bắc Minh cũng biết được nhiều thông tin hữu dụng!

Thiên Uyên có mười mấy thế lực hùng mạnh, Huyết Tộc, nhà họ Bạch, Diêm La điện, Thiên Y các,…

Chỉ có Thiên Y các mới có thể luyện chế Giáng Trần Đan!

Tạm thời chưa từng nghe nói có bất kỳ ai có thể ra khỏi Thiên Uyên!

Hai người bọn họ trò chuyện vui cười suốt quãng đường.



Vẻ đố kỵ chợt lóe lên trong mắt Lâm Vân: “Sư phụ, người này chắc chắn có vấn đề, vẫn nên giết chết thì hơn!”

Thôi Nhân Lôi nhướng mày: “Vân Nhi, chúng ta không có thù oán gì với Diệp công tử, hà tất cướp đoạt tính mạng của người ta?”

“Hơn nữa cậu ta mới đến cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ, thầy đã đến cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ”.

“Mấy người chúng ta cộng lại chẳng lẽ còn sợ cậu ta? Khi nào ra khỏi khu vực cấm, mỗi người đi một ngả là được rồi!”

“Hơn nữa, thoạt nhìn Diệp công tử không giống người xấu”.

“Vâng”.

Lâm Vân không có cách nào khác đành phải đồng ý.

Ánh mắt lạnh lùng lia về phía Diệp Bắc Minh, sát ý hiện lên trong đáy mắt: “Tiểu tử, tốt nhất là mày cút đi ngay bây giờ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cái người tên Lâm Vân kia muốn giết cậu!”

Diệp Bắc Minh trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi cảm nhận được rồi, tôi chờ anh ta ra tay!”

“Lại có một nhóm người nữa, cách đây năm trăm mét!”

Vừa nói xong.

Đột nhiên.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bốn phương tám hướng.

“Bắt tất cả lại!”

Vèo! Vèo! Vèo!

Mười mấy mũi tên bay nhanh tới!

Hơn trăm người xông lại đây.

Thôi Nhân Lôi hét lên: “Tất cả phòng ngự!”

Mọi người nhà họ Thôi nhanh chóng chạy đến chỗ Thôi Nghê Thường, che chở cho cô ta.

“Cút ra ngoài!”

Lâm Vân giơ tay đẩy vai Diệp Bắc Minh ra!

Trong khoảnh khắc hai người họ chạm vào nhau, tiếng răng rắc bỗng vang lên, bàn tay của Lâm Vân vỡ vụn!

“Á!”

Lâm Vân kêu la thảm thiết, bay ngược ra ngoài!

Bởi vì tất cả mọi người đều đang chiến đấu, không ai chú ý đến chuyện này.

Chỉ có Thôi Nghê Thường che miệng đầy ngạc nhiên: “Anh Diệp, thực lực của anh?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô”.



Thôi Nghê Thường gật đầu!

Cùng lúc đó, người nhà họ Thôi không chống lại được sự vây công của hơn trăm người, kết quả là lần lượt bị bắt!

Diệp Bắc Minh vừa định ra tay thì người đàn ông dẫn đầu quát: “Đeo gông lên cho tất cả bọn họ, dẫn về thành Huyết Linh!”

“Nhóc, dừng tay, tu vi của người này là cảnh giới Chúa Tể!”

Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng nghiêm túc: “Hiện tại bản tháp không thể ra tay, mà chân nguyên của cậu thì không dùng được!”

“Cảnh giới Chúa Tể có đe dọa đến tính mạng của cậu!”

Diệp Bắc Minh dứt khoát lựa chọn từ bỏ việc phản kháng!

Một lát sau.

Tất cả mọi người bị bắt đeo gông xiềng, nhốt trong một chiếc xe tù lớn.

“Xong rồi, xong hết rồi!”

“Những người này là người của Huyết Tộc!”

“Hu hu hu, cụ ơi, một khi chúng ta bị đưa đến thành Huyết Linh thì sẽ bị vứt vào đấu thú trường đấy!”

Người nhà họ Thôi tuyệt vọng.

Thôi Nhân Lôi thở dài: “Trời muốn hủy diệt Thôi Nhân Lôi này sao? Là tôi có lỗi với mọi người!”

Mắt Lâm Vân đỏ ngầu, anh ta nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: “Thằng khốn, tất cả là tại mày!”

“Nếu không phải tại mày làm lỡ thời gian của bọn tao thì bọn tao đã đi từ lâu rồi!”

“Làm gì có chuyện bị Huyết Tộc bắt lại?”

Diệp Bắc Minh ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong một góc của xe tù!

Một lát sau, xe tù đi đến rìa khu vực cấm.

Gia nhập đội ngũ xe tù.

Người đàn ông bắt giữ người nhà họ Thôi cười lớn: “Ha ha ha, bắt được hơn một nghìn người, lần này có thứ đáng để xem rồi!”

Mãi lâu sau, đến thành Huyết Linh.

Tường thành được xây bằng khoáng thạch màu đen cao hơn trăm mét.

Trong màn đêm tối tăm, thành Huyết Linh tựa như một con rồng đang nằm!

Diệp Bắc Minh và những người khác bị đưa đến trung tâm thành Huyết Linh, vào trong một đấu thú trường cực lớn!

Khán đài xung quanh đấu thú trường đã chật ních người xem!

Giống như đấu trường La Mã Cổ đại!

“Số 79, tôi mua số 79 có thể kiên trì được mười lăm phút!”