Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1298: Đấu thú trường



“Số 86, tôi cược hắn sẽ bị ma thú giết chết trong nháy mắt!”

“Ăn cậu ta đi, ăn đi!”

“Đồ vô dụng, mày chạy mau, tao tán gia bại sản cược mày thắng đấy, mẹ nó!”

Ánh mắt nồng nhiệt của hàng trăm nghìn người nhìn chằm chằm vào trận đấu trong đấu thú trường!

Chỉ tiếc.

Phần lớn người sau khi vào đấu thú trường đều không trụ được quá mười giây!

“Gào!”

Một con hổ với bộ lông vàng óng, đeo xiềng xích gầm lên!

Nó giơ vuốt đập vỡ đỉnh đầu của một người đàn ông cảnh giới Siêu Phàm!

Trên vị trí khách quý, một cô gái áo xanh với dung nhan tuyệt mỹ thở dài: “Đáng tiếc, hổ hoàng kim cấp bậc Thú Vương thế mà lại chém giết trong đấu thú trường!”

“Con hổ này mạnh ngang người tu vỡ ở cảnh giới Chúa Tể, nếu có thể thuần hóa nó thì tốt quá!”

Huyết Thiên ngồi bên cạnh cười nói: “Con hổ hoàng kim này đã giết ba cung phụng cảnh giới Chúa Tể của Huyết Tộc bọn tôi, phải dùng huyền thiết xuyên qua xương sống lưng mới có thể hạn chế sức mạnh của nó, để nó phục vụ cho tôi!”

“Bằng không đám phế vật này có ai có thể trụ được một giây khi đối diện với hổ hoàng kim?”

“Nếu Tuyết Y cô nương thích thì tôi tặng nó cho cô?”

Cô gái tên là Tiêu Tuyết Y.

Con gái Thiên Y các chủ!

Khu vực cấm xuất hiện thú triều, người phụ trách của từng thế lực lớn đang bàn bạc với nhau!

Nhờ thế Huyết Thiên mới có cơ hội mời Tiêu Tuyết Y đến đấu thú trường giết thời gian!

Hai mắt Tiêu Tuyết Y sáng rực lên: “Thật ư?”

Nếu cô ta dùng đan dược đặc biệt của Thiên Y các, chưa biết chừng thật sự có thể thuần hóa hổ hoàng kim!

Huyết Thiên nở nụ cười: “Chỉ cần Tuyết Y cô nương đi ăn tôi với tôi, hổ hoàng kim sẽ thuộc về cô!”

“Ha ha”.

Tiêu Tuyết Y cười nhạt, không nói gì nữa.

Huyết Thiên là một kẻ háo sắc!

Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu đi ăn tối với anh ta!

“Hổ hoàng kim, giết người thứ 318!”

Trọng tài đứng trên đài cao: “Bây giờ cho mời người bị hại thứ 319!”

“Ha ha ha ha!”

Trọng tài vừa nói xong, đấu thú trường tức khắc sôi trào!



“Đến lượt mấy người!”

Người đàn ông cảnh giới Chúa Tể đi đến xe tù giam giữ nhà họ Thôi: “Ai lên trước?”

“Đừng..”.

Người nhà họ Thôi hoảng sợ lùi lại, tất cả đều tránh xa cửa xe tù.

Mặt Thôi Nghê Thường tái nhợt, cô ta trốn ra sau lưng Thôi Nhân Lôi!

Lâm Vân dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết, song cơ thể vẫn run bần bật.

“Hầy!”

Thôi Nhân Lôi thở dài: “Để tôi”.

Thôi Nghê Thường giữ chặt tay Thôi Nhân Lôi: “Ông nội, đừng đi... Xin ông..”.

Mắt Thôi Nhân Lôi đỏ hoe, ông ta lắc đầu: “Ông là người đứng đầu nhà họ Thôi, ông không đi, lẽ nào lại để cháu và mọi người đi chịu chết?”

Ông ta nhìn Lâm Vân nằm giả chết với vẻ mặt thất vọng.

Thôi Nhân Lôi gạt tay Thôi Nghê Thường ra, ngay khi sắp bước ra xe tù!

“Để tôi!”

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

“Cái gì?”

Người nhà họ Thôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Bắc Minh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần từ nãy đến giờ!

“Anh Diệp?”

Thôi Nghê Thường che miệng.

Lâm Vân khẽ run rẩy: "Sao lại vật được, tên đó điên rồi à?"

Thôi Nhân Lôi sững sờ, cầm lòng không đặng nhắc nhở: “Diệp công tử, có lẽ cậu còn không biết đấu thú trường là gì..”.

“Tôi biết”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu, sau đó đi ra khỏi xe tù.

Người đàn ông cảnh giới Chúa Tể nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ ngạc nhiên: “Quyết đoán đấy chàng trai!”

Rồi anh ta nở nụ cười nghiền ngẫm: “Nhưng mà lát nữa ra sân đừng sợ són ra quần nhé!”

Cửa mở, Diệp Bắc Minh đi vào đấu thú trường.

“Cảnh giới Thiên Huyền?”

“Cái đệch! Tại sao lại là một thằng nhóc cảnh giới Thiên Huyền?”

“Mẹ kiếp, lỗ to rồi! Tao cược vừa một lần rồi!”



“Chó!”

Có người trực tiếp hô lên: “Khiêng đi, cho người bị hại tiếp theo vào!”

Trước ánh nhìn chăm chú của bao người!

Diệp Bắc Minh quát: “Hổ hoàng kim, còn chưa quỳ xuống à?”

Khán đài vốn náo nhiệt tức khắc lặng ngắt như tờ!

Ngay sau đó.

“Trời ạ! Thằng nhãi đó điên rồi à?”

“Bảo hổ hoàng kim quỳ xuống? Tôi thấy cậu ta không biết chữ “chết” viết như thế nào rồi!”

“Đúng là chúa hề!”

Nhiều khán giả lắc đầu.

Trên ghế khách quý, Tiêu Tuyết Y ơ một tiếng: “Ơ? Hình như người này có gì đó không tầm thường thì phải?”

Huyết Thiên cười khẩy, lắc đầu nói: “Không có gì đặc biệt cả, trong mắt hổ hoàng kim, cậu ta chỉ là một cái xác mà thôi!”

Vừa nói xong.

Gào!

Hổ hoàng kim gầm lên, nhào về phía Diệp Bắc Minh!

Ngay khi mọi người cho rằng hổ hoàng kim sẽ xé xác Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Một tiếng vang đinh tai nhức óc, khói bụi bay mù trời!

Hổ hoàng kim cao mười mấy mét!

Thật sự quỳ xuống rồi!

“Vãi!”

“Chuyện gì vậy?”

Khán giả ngồi trên khán đài đều ngây ra như phỗng, trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt!

Người nhà họ Thôi cũng vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này!

Thôi Nhân Lôi kinh hãi: “Nghê Thường, cháu quen với Diệp công tử hơn, Diệp công tử rốt cuộc là ai?”

Thôi Nghê Thường mở miệng, cơ thể run rẩy: “Ông à… Cháu… Cháu cũng không biết…”

Huyết Thiên kinh ngạc đến mức đứng bật dậy: “Sao có thể thế được?”

Ánh mắt Tiêu Tuyết Y lập lòe, cô ta tò mò quan sát Diệp Bắc Minh: “Người này có phần đặc biệt, chẳng lẽ anh ta dùng đan dược gì đó?”

Huyết Thiên gào lên: “Thả mười Thú Vương vào cho tao, để chúng xé nát nó!”