Người phụ nữ áo đỏ biến sắc: “Gì cơ? Chủ nhân của ông!” “Hồn tháp, ông nhận cậu ta là chủ?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra hai chữ: “Đúng vậy!” Người phụ nữ áo đỏ như thể nhìn thấy ma, con ngươi thu nhỏ lại: “Không thể nào! Với thân phận của ông, sao có thể nhận cậu ta làm chủ chứ!” “Khắp chín phương trời, mười phương đất, vũ trụ hồng hoang, không có ai có tư cách làm chủ nhân của ông!” “Cho dù ông cộng sinh với cậu ta thì cậu ta cũng chỉ là tháp nô của ông, sao có thể có tư cách làm chủ nhân của ông được?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo mạn: “Cô xứng biết chắc?” “Ông!” Người phụ nữ áo đỏ tức giận, đang định động thủ. Đôi mắt đẹp lóe lên, cô ta chợt cười: “Ha ha ha, lẽ nào là vì tên nhóc này là hậu duệ của Thiên Ma Thần?” “Không đúng, cho dù là chính Thiên Ma Thần cũng không có tư cách khiến ông nhận chủ!” “Rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nói: “Hoa tộc, Thượng Cổ!” “Gì cơ?” Người phụ nữ áo đỏ rùng mình. Sắc mặt hoàn toàn thay đổi! Cô ta hóa thành một luồng sáng màu máu nhanh chóng lượn quanh người Diệp Bắc Minh mấy chục vòng! Cuối cùng, người phụ nữ áo đỏ dừng lại. Cô ta thốt ra một câu chấn động: “Nếu như phải nhận chủ thì cho tôi nhận chung với!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Coi như cô thông minh!” Người phụ nữ áo đỏ không do dự nữa, bước tới, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh. “Tổ tiên Huyết Ma, Huyết Hồng! Tham kiến chủ nhân!” Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật: “Đệt, Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Hề hề, cô ta là vị thần đã vẫn lạc, cậu có thể giúp cô ta khôi phục thần cách!” ... Ở nơi sâu nhất của Thiên Uyên. Một bóng người xinh đẹp bay tới, đứng trước một vùng phế tích xưa cũ. Đông Phương Xá Nguyệt dừng lại, mở bản đồ ra: “Chính là chỗ này!” Cô ta ngẩng đầu nhìn đằng trước. Dưới màn đêm màu xám, một tòa cung điện cổ đứng sừng sững giữa đống phế tích! “Chắc hẳn mảnh vỡ thứ tư của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lưu lạc ở đây!” “Chỉ cần lấy được mảnh vỡ này, chắc chắn mình có thể đột phá cảnh giới phong hào Thần Đế!” Cô ta cất bản đồ đi, chuẩn bị đi vào trong cung điện trước mặt! Đột nhiên. Vóc dáng yêu kiều của cô ta run lên, cô ta dừng lại sờ thử phần bụng dưới! “Chuyện này... Sao có thể như vậy được!” “Chỉ mới mấy ngày thôi mà? Sao mình và cậu ta đã có thể có…” Đông Phương Xá Nguyệt chợt nhớ ra, nét mặt lộ rõ vẻ khó tin: “Lẽ nào là lần trước? Tên khốn ấy mạnh tới vậy sao? Đó là lần đầu tiên của hai người mà!” Cô ta thoáng ngẫm nghĩ rồi cắn răng! Một luồng sức mạnh được truyền vào phần bụng tạm thời làm hơi thở kia nằm yên. Biểu cảm của cô ta dần giá lạnh: “Con tuyệt đối không thể chào đời được, ngay từ đầu con đã là một sai lầm rồi!” “Chờ mẹ lấy xong mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục quay về, mẹ sẽ phá thai!” Đông Phương Xá Nguyệt vừa dứt lời thì phần bụng của cô ta lập tức trở nên trong suốt! Ảo ảnh của một con Huyết Long có thể nhìn thấy bằng mắt thường ra sức giãy giụa, điên cuồng hấp thụ năng lượng sinh mệnh của cô ta! Xem chừng sẽ phá bụng cô ta chui ra bất cứ lúc nào! “Thôi được rồi, ngoan nào!” Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc, đành phải an ủi: “Mẹ đùa thôi, sao mẹ nỡ phá thai chứ!” “Ngoan ngoãn nghe lời, chờ mẹ xong việc, mẹ sẽ trốn đi dưỡng thai tử tế!” Cô ta nói vậy, vật trong bụng mới chịu yên. Đông Phương Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Bóng dáng lóe lên rồi biến mất bên trong phế tích. ... Ở một nơi nào đó ở Thiên Uyên, mấy chục bóng người rơi từ trên trời xuống. Trên người bọn họ đều lờ mờ tỏa ra ánh sáng màu đen! Thực lực hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng! Vạn Càn nhìn khắp xung quanh: “Nơi này chính là Thiên Uyên à? Hình như chẳng có gì đặc biệt cả!” “Từ giờ trở đi, mọi người nhất định phải nghe lệnh tôi mới được phép hành động!” Anh ta chuyển mắt nhìn Vạn Tuyệt: “Kể cả mày, Vạn Tuyệt!” Vạn Tuyệt cười: “Nếu như tao không vâng lệnh thì sao?” “Mày bảo gì cơ?” Con ngươi của Vạn Càn thu nhỏ lại, anh ta quát to: “Vạn Tuyệt, mày thật to gan!” “Tao là đế tử, mày chỉ là một thằng con thứ, mẹ của mày…” Bốp! Một tiếng vang giòn! Vạn Càn cảm thấy xương cốt toàn thân như rời ra thành từng mảnh, thân thể mất khống chế bay ra ngoài! “Huỵch” một tiếng, rơi vào trong đống đá vụn! Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng nhắc tới mẹ tao, mày còn nói thêm lần nào nữa thì tao sẽ giết mày!” “Mày!” Vạn Càn dính đầy bụi bặm đứng dậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vạn Tuyệt: “Mày muốn chết à, sao mày dám động thủ với tao?” “Dù tao có giết mày luôn bây giờ thì bố cũng sẽ chẳng nói gì đâu!” “Người đâu, bắt nó lại cho tôi!” Anh ta nói xong nhưng mười mấy tên cảnh giới Động Hư ở đây đều thờ ơ. Thậm chí bọn họ còn di chuyển vị trí, đứng về phía Vạn Tuyệt, lấy anh ta làm trung tâm. Vạn Càn biến sắc: “Mấy người có ý gì vậy?” Vạn Tuyệt cười cợt: “Mày nhìn vậy mà còn không hiểu à? Bọn họ vâng lệnh tao chứ không phải mày”. “Gì cơ?” Thân thể Vạn Càn run lên: “Mấy người phản bội tôi?” Một người đàn ông mặt chữ quốc lắc đầu: “Đế tử, cậu nói vậy thật khó nghe!” “Phản bội là thế nào? Mọi người đều làm việc cho Thần Đế!” “Cậu Tuyệt là con trai của Thần Đế, chúng tôi vâng lệnh cậu ấy thì sao có thể gọi là phản bội được?”