Mi thanh mục tú, vóc người mảnh khảnh. Cơ thể cường tráng, sống mũi cao ngất. Khuôn mặt kia lại đẹp trai đến ngỡ ngàng. Dù vậy đó cũng không phải điển khiến Đông Phương Xá Nguyệt khiếp sợ. Điểm khiến cô ta khiếp sợ ấy là khuôn mặt ấy giống hệt với Diệp Bắc Minh. Cho dù không giống như đúc thì cũng phải tương tự hơn chín mươi phần trăm. "Không thế nào? Sao thể xác sư phụ ngưng tụ lại giống hệt cậu ta chứ?” "Đây... đây là chuyện quái gì thế?" Đông Phương Xá Nguyệt ngơ ngác. Sau đó. Người thanh niên kia mở mắt: “Đồ nhi, con đang có phản ứng gì thế?” “Lẽ nào cơ thể vi sư ngưng tụ lại khiến con mất hứng à?” Giọng nói già nua khác hẳn với Diệp Bắc Minh. Đông Phương Xá Nguyệt cúi đầu: “Sư phụ, đồ nhi đang vui mừng thay người!” Sâu trong đáy mắt cô ta đầy sự hoài nghi và kinh hãi. Người thanh niên kia đưa tay lên, lấy ra một mặt gương bằng đồng xanh. Người nọ soi kỹ gương mặt mình: “Khuôn mặt này cũng không tệ lắm, giống khoảng chín mươi phần trăm!” “Sư phụ, những lời của người là sao?” Long Đông Phương Xá Nguyệt đầy bất ngờ bèn vội hỏi. Người thanh niên cười khẩy đáp: “Nói cho con cũng chả sao, đây là trước khi bổn tọa qua đời!” “Sử dụng phép tắc Luân Hồi đã nhìn thấy gương mặt này, người này rất có thể là chủ nhân đời đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!” “Vi sư sử dụng gương mặt của người nọ để ngưng tụ cơ thể đương nhiên là mong rằng được tháp Càn Khôn Trấn Ngục tán thành!” Đông Phương Xá Nguyệt kinh ngạc: “Cái gì?” “Sao thế? Sao trông con bất ngờ vậy?” Người thanh niên nhíu mày. Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không... không có!” Cô ta cố gắng nặn một nụ cười: “Con đang vui mừng thay sư phụ ạ, chúc mừng sư phụ thành công tu luyện Luân Hồi thần công!” “Ha ha ha!” Người thanh niên cười ngạo mạn: “Trở về Huyền Giới với ta!” Người nọ bước ra, chuẩn bị rời khỏi thần điện Luân Hồi. Đông Phương Xá Nguyệt cản người thanh niên lại: “Sư phụ, từ đã!” Sắc mặt người thanh niên trầm xuống: “Sao thế? Con dám cản ta à?” Đông Phương Xá Nguyệt quỳ xuống nói: “Sư phụ, bọn Vạn Tuyệt và Vạn Càn đang ở ngay bên ngoài!” “Đồ nhi kiến nghị, người đeo mặt nạ rồi hẵng gặp bọn họ!” “Dù sao khuôn mặt của người rất có thể là mặt của chủ nhân đời đầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!” “Lỡ như để bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của người, biết đâu sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn của người!” Cô ta lo lắng Vạn Càn nhận ra Diệp Bắc Minh. Người thanh niên nhướng mày. Bỗng mỉm cười nói: “Lo lắng của con không phải không có lý!” “Cũng đúng!” Người nọ phất tay, một cây cột vàng ròng trong đại điện bị hòa tan. Dung dịch vàng nung chảy kia dần ngưng tụ thành một cái mặt nạ hoàng kim. Người thanh niên tiện tay vẽ một vài đường phù văn rồi mang mặt nạ hoàng kim kia lên. Nó ngăn cản tất cả mọi sự thăm dò của thần niệm. “Chúng ta đi thôi!” ... Mười phút sau, Diệp Bắc Minh đã đuổi tới thần điện Luân Hồi. Anh không hề do dự bước vào đó. “Người đâu hết rồi?” Diệp Bắc Minh nhíu mày. Anh nhìn khắp một vòng, bên trong trống rỗng chẳng có gì cả. Anh chỉ thấy một vết máu trong đại điện. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, trong máu này có khí tức của Đông Phương Xá Nguyệt!” Diệp Bắc Minh bước qua đó, vết máu còn chưa khô, xem ra Đông Phương Xá Nguyệt chưa rời đi bao lâu. Xoạt xoạt xoạt! Lúc này, sau lưng anh vang lên một loạt bước chân. “Ai đó?” Diệp Bắc Minh quay đầu lại. “Anh Diệp, anh không sao thì may quá!” Một giọng nói mừng rỡ vang lên. Sau đó, Sở Sở chạy vội tới, bổ nhào vào lòng Diệp Bắc Minh. Một lúc lâu sau. Sở Sở mới ngại ngùng buông tay ra, gương mặt đỏ bừng như quả táo đỏ. “Cậu chính là anh Diệp kia sao?”