Môi chạm môi. Cơ thể mềm mại của Sở Sở run lên, mở to mắt. Gương mặt xinh xắn của cô ấy ửng đỏ, trái tim lỡ nhịp. Giang Thục Nhiên kinh ngạc, tức giận hét: “Súc sinh, em ấy vẫn còn là đứa bé, sao cậu dám làm vậy hả!” Vút! Một cái roi thép xé gió bay tới, Diệp Bắc Minh ôm Sở Sở, lách người qua bên né đòn. Roi thép giáng xuống. Rầm. Mặt đất nứt ra. “Đồ háo sắc, cậu còn dám trốn à?” Giang Thục Nhiên giậm chân, tấn công Diệp Bắc Minh. Cô ta vung một lần hơn mười roi, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh dễ dàng né tránh. “Nếu cô lại ra tay thì đừng trách tôi không khách khí!” “Đồ háo sắc, làm nhục em Sở Sở mà còn dám buông lời ngông cuồng à?” Ánh mắt Giang Thục Nhiên lạnh như băng, sát ý bùng lên. Xoạt! Xoạt! Xoạt! Roi thép đâm xuyên qua không khí, quấn vào cổ Diệp Bắc Minh. Sở Sở lo lắng nói: “Chị Thục Nhiên, cả hai đừng đánh nhau nữa!” Giang Thục Nhiên phẫn nộ nói: “Sở Sở, em còn cầu xin cho loại đàn ông như cậu ta làm gì?” “Giết là xong!” Sát ý trên người cô ta lại càng thêm đậm đặc. Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nể mặt Sở Sở, tôi đã cho cô cơ hội rồi!” Anh siết chặt tay, tóm lấy đỉnh roi thép bay nhanh như vũ báo kia. Anh vung mạnh tay. “Á!” Giang Thục Nhiên hét lên, cơ thể bay ra ngoài. Nện mạnh trên vách tường thần điện, chật vật phun ra một ngụm máu tươi. Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn cô ta, xoay người đi thẳng: “Sở Sở, tôi còn có việc nên đi trước đây!” Giang Thục Nhiên vật vã đứng lên, quát khẽ: “Cản cậu ta lại cho tôi!” Mười mấy lão già cảnh giới Động Hư nhanh chóng chạy tới, đứng chắn ở cửa vào đại điện. Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không muốn chết thì tránh ra!” Một lão già đến từ nhà họ Giang lạnh giọng quát: “Người trẻ tuổi à, nể mặt cậu là bạn của cô chủ Sở Sở nên lão phu không muốn giết cậu lắm!” “Chỉ cần cậu tự phế võ công của mình, mặc cho cô chủ nhà tôi định đoạt là được!” Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời. Anh phất tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện. Lão già nhà họ Giang kia cười khẩy: “Cậu còn dám ra tay à?” Hơn mười cao thủ cảnh giới Động Hư bước ra rồi lao tới. Gầm gừ! Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra một kiếm khí đỏ thẫm như một con huyết long ùn ùn lao ra. Hơn mười lão già cảnh giới Động Hư của nhà họ Giang chết sững. Ngay khi nhìn thấy huyết long, cơ thể bọn họ cứng đờ không tài nào di chuyển được. Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn huyết long lao tới chỗ mình. Vút! Kiếm khí đỏ thẫm lướt qua. Nó xẹt qua da đầu hơn mười lão già nhà họ Giang, nháy mắt bọn họ đã trở thành mấy lão đầu hói. Tóc bay lả tả. Mọi người đồng loạt sờ đỉnh đầu mình. “Ối!” Bọn họ hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh. Nếu đường kiếm khí kia chếch xuống chút thì bọn họ đi đời nhà ma từ thuở nào rồi. “Này...” Giang Thục Nhiên há hốc miệng, chỉ có thể siết chặt nắm đấm. “Nếu còn có lần sau thì giết không tha!” Sau khi để lại câu nói ấy, Diệp Bắc Minh rời khỏi thần điện. Giang Thục Nhiên dán chặt mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Sở Sở, rốt cuộc thằng nhóc này là ai?” Sở Sở vừa định giải thích. Ầm ầm! Thần điện Luân Hồi rung chuyển dữ dội, lực lượng không gian khắp bốn phía dao động. Đủ loại phù văn xuất hiện, nuốt chửng hết mọi thứ quanh đây. “Mau đi ra, chỗ này sắp sụp rồi!”, Giang Thục Nhiên quát. ... Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi thần điện Luân Hồi mấy nghìn mét thì nghe thấy tiếng động sau lưng. Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thần điện kia sắp sụp rồi, Thiên Uyên sắp tan rã!” “Bổn tháp đã có thể cảm nhận được khí tức của người khác rồi!” “Đông Phương Xá Nguyệt còn ở thế giới Tam Thiên hả?” Tháp Càn Khôn Trấn ngục ngập ngừng một lát: “Bên cạnh cô ta có một khí tức rất kỳ quái!” Cùng lúc ấy, thế giới Tam Thiên, Yêu Vực. Một người thanh niên đeo mặt nạ hoàng kim dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thiên Uyên. Đông Phương Xá Nguyệt hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì thế?” Cặp mắt dưới lớp mặt nạ vàng trầm xuống: “Có người đang nhìn lén ta!” Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào? Lẽ nào bọn họ phát hiện ra sư phụ ư?” Ánh mắt người thanh niên chợt lóe: “Không phải bọn họ mà là một luồng lực lượng khác!” “Ngay khi nãy, luồng khí tức kia lại biến mất rồi!” “Rốt cuộc là ai chứ?” Người thanh niên nhắm mắt lại, thả luồng thần niệm khổng lồ ra ngoài thăm dò. Một lát sau. Người nọ nhìn lên, lắc đầu bảo: “Khí tức kia đã biến mất rồi!” “Trước cứ mặc kệ, mang thân xác luân hồi cuối cùng của con về rồi nói tiếp!” Người nọ dời mắt nhìn về phía dãy núi dày đặc yêu khí kia. Một cây đại thụ to lớn rợp bóng cao vút tận trời cao. Tộc Thiên Hồ, tới rồi! ... Lúc này, dưới Thiên Uyên.