Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng khiếp sợ: “Chủ Luân Hồi hồi sinh thật rồi!” “Cảm nhận của ông ta thật đáng sợ, nếu không phải bổn tháp đã dung hợp với phép tắc thế gian thì đã bị ông ta phát hiện rồi!” Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: “Bổn tháp cũng cho rằng không thể nào nhưng sự thật ngay ở trước mặt!” “Chẳng những ông ta hồi sinh mà còn ở chung một chỗ với Đông Phương Xá Nguyệt!” “Cậu biết Đông Phương Xá Nguyệt gọi ông ta là gì không? Là sư phụ đấy!” Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ: “Chủ Luân Hồi là sư phụ của Đông Phương Xá Nguyệt sao?” Lúc này. Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên: “Nhóc à, chớ kinh ngạc nhé!” “Có khí tức của Hầu Tử!” ... Thiên Y các, con đường gập ghềnh phía sau núi. Hàng chục nghìn đệ tử ngoại môn đang đi gánh nước bên vách núi sâu hun hút. Mục tiêu là vườn thuốc trên đỉnh núi. Đây là quy định của Thiên Y các, mỗi ngày mỗi đệ tử ngoại môn phải gánh được một trăm thùng nước. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới được phép nghỉ ngơi. Trong đám đông ấy, có một người tuổi đời còn trẻ rất bắt mắt. Người nọ chính là Hầu Tử. Người khác đều gánh hai thùng nước. Chỉ có Hầu Tử một chân đeo băng vải, một tay khác gánh nước, gian nan đi lên đỉnh núi. Bỗng nhiên có ai đó đứng chắn bên cạnh Hầu Tử, nhẹ đưa chân ra. Hầu Tử vấp té lảo đảo quay cuồng trên mặt đất, thùng nước được gánh từ dưới suối lên bị đổ sạch. “Ha ha ha ha!” Bên tai anh ta là một trận cười to vang: “Xem tên tàn phế này nè!” “Gánh một thùng nước mà gắng sức vậy luôn hả?” “Nếu như tôi là anh ta thì đâm đầu tự sát cho rồi!” Mấy tên thanh niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy buông lời chế nhạo. Những đệ tử ngoại môn khác thấy thế đều hoảng sợ né tránh. Đôi mắt Hầu Tử thẫn thờ, lẳng lặng cầm thùng nước đi xuống dưới chân núi. Một người thanh niên áo lam nói với theo: “Sao đồ tàn phế kia không phản ứng gì thế? Mất hứng thật!” “Ha ha!” Cô gái mặc áo lúc bên cạnh cười khẩy: “Khi tên tàn phế kia vừa tới Thiên Y các, tính tình táo bạo lắm đấy!” “Sau khi Đoạn sư huynh dạy dỗ anh ta vài lần rồi đánh gãy một chân mới biết điều hơn chút!” Có người lắc đầu bảo: “Tên tàn phế kia kéo lê cái chân gãy gánh nước suốt một tháng!” “Những đệ tử ngoại môn khác có thể hoàn thành nhiệm vụ trước bữa cơm tối, nhưng tôi có vài lần nhìn thấy thằng nhóc kia gánh đến đêm khuya!” Cô gái áo lục kia cười ác độc: “Hay là chúng ta đánh gãy cái chân kia của anh ta luôn đi?” “Nói xem liệu anh ta có gánh nước như một con chó không?” Mắt thanh niên áo lam sáng rực: “Ý kiến hay!” “Đoạn sư huynh, anh thấy ý của Uông sư muội thế nào?” Ánh mắt mấy người trẻ tuổi kia nhìn sang Đoạn Dật Phong. Đoạn Dật Phong lười nhát vươn thắt lưng: “Nếu mọi người muốn xem vậy thì thử đi!” Nghe vậy, những đệ tử ngoại môn trên đường núi thoáng run sợ. Bọn họ cúi đầu lủi thủi đi qua, sợ chọc giận những kẻ kia. Một tháng trước, khi Hầu Tử gánh nước đã không cẩn thận cản đường bọn họ. Thế là bị đánh gãy một chân. Một tháng nay, lũ Đoạn Dật Phong chỉ cần rảnh rỗi là đến gây sự với Hầu Tử. Ban đầu Hầu Tử còn phản kháng một chút. Sau khi trải qua hơn mười lần bị đánh nhừ tử thì đã chết lặng. “Tên tàn phế kia trở lại rồi!” Cô gái áo lục cười nói. Đoạn Dật Phong nhìn sang. Người thanh niên áo lam hiểu ý, hóa thành một tàn ảnh xông lên. Hầu Tử chật vật bay ra ngoài, nện mạnh vào một tảng đá, phun ra một ngụm máu tươi. Người thanh niên áo lam kinh ngạc nói: “Ồ, tàn phế, sao mày đi đứng không vững thế?” Rồi nhấc chân lên. “Bộp bộp”, tiếng thùng nước bị đá đổ. “Chao ôi, ngại quá!” “Thùng nước của mày lại đổ rồi kia, đi gánh một thùng nữa đi nhỉ?” Ánh mắt Hầu Tử vẫn thờ thẫn, lẳng lặng xoay người. Người thanh niên áo lam đưa tay lên tóm chặt cổ chân của Hầu Tử. Rồi kéo mạnh tay. Hầu Tử lại lần nữa chật vật ngã sấp mặt. “Ha ha ha!” “Coi tên phế vật kia kìa!” “Đúng là đồ tàn phế, bắt nạt đến vậy rồi mà vẫn không tức giận sao?” Mấy thanh niên cười to. Cô gái áo lục che miệng nói: “Anh ta là chó à? Sao hèn đến thế chứ?” Người thanh niên áo lam đi qua, dẫm lên đầu Hầu Tử: “Đồ tàn phế, bây giờ giày của tao bị nước của mày làm bẩn rồi!” “Liếm sạch cho tao đi!” Con ngươi Hầu Tử co lại. Tất cả mọi uất ức nhục nhã trong khoảng thời gian này dâng lên trong lòng anh ta. Hầu Tử gào lên: “Bạch Kiếm Tinh, con mẹ mày sẽ chết không yên đâu!” “Dù thành quỷ tao cũng không tha cho mày đâu!”