Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1314: Tra tấn đúng cái cục giò cứng ngắc



Anh ta bỗng nổi điên, ôm chặt chân người thanh niên áo lam.

Rồi há to miệng cắn một cú thật đau.

“Á!”

Người thanh niên áo lam tên Bạch Kiếm Tinh hét lên, vẻ mặt dữ tợn, tức tối gầm to: “Mẹ mày! Tàn phế mà cũng dám cắn tao à? Cút!”

Rồi gã tung cước đá bay Hầu Tử.

Hầu Tử ngã lăn trên mặt đất, miệng còn gặm một miếng thịt.

Trên cái giò của Bạch Kiếm Tinh xuất hiện một miệng vết thương sâu đến mức thấy xương.

“Ha ha ha!”

“Bạch Kiếm Tinh sao thế?”

Mấy đệ tử nội môn cười khinh khỉnh: “Một tên tàn phế mà cũng đánh cậu bị thương được à?”

Cô gái áo lục cười trộm: “Đệ tử nội môn mà mất mặt thật nhỉ?”

“Con mẹ mày chán sống thật rồi!”

Trán Bạch Kiếm Tinh nổi gân xanh, hận không thể đá chết Hầu Tử.

Nhưng mà!

Gã không dám giết người công khai.

Thế là gã bèn nhìn sang Đoạn Dật Phong: “Đoạn sư huynh?”

Đoạn Dật Phong phất tay bảo: “Đường núi gồ ghề, có một hai đệ tử ngoại môn bất cẩn ngã xuống dưới vực qua đời âu cũng là chuyện thường tình!”

Bạch Kiếm Tinh nhếch mép cười khẩy: “Cảm ơn Đoạn sư huynh!”

Một mùi máu tươi tanh tưởi ập vào mũi.

Bạch Kiếm Tinh bước từng bước đến chỗ Hầu Tử, rồi hung hăng dẫm mạnh xuống cái chân gãy kia.

Còn xoáy mũi chân.

“Á!”

Hầu Tử kêu la thảm thương.

Hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy, đau đớn đến sắp ngất.

“Kêu đi, kêu to chút, mày chưa ăn cơm à?”

Ánh mắt Bạch Kiếm Tinh rét lạnh: “Đồ tàn phế, mày dám cắn chân tao à? Tao dẫm nát miệng mày giờ!”



Rầm!

Gã nhấc chân lên.

Miệng Hầu Tử be bét máu, cả khuôn mặt đầm đìa máu tươi.

Bạch Kiếm Tinh vẫn còn rất khó chịu.

Thế là gã hung tợn dẫm lên cái chân khác của Hầu Tử.

“Răng rắc”, tiếng xương cốt gãy từng khúc vang lên.

Hầu Tử đau đớn cuộn tròn người.

Bạch Kiếm Tinh đá bay anh ta sang vách núi bên cạnh.

Ngay khi sắp rơi xuống vực sâu vô tận, Hầu Tử vươn hai tay bám lấy tảng đá bên vách núi.

“Chao ôi, khao khát sống của tên tàn phế này còn mạnh lắm!”, cô gái áo lục che miệng cười khinh.

Đoạn Dật Phong cũng thấy khá hứng thú: “Thú vị đấy chứ, nếu là người bình thường thì đã chết từ đời nào rồi!”

“Tên tàn phế này còn chịu được đến tận giờ à? Bạch Kiếm Tinh, chơi thêm đi!”

Bạch Kiếm Tinh nhếch mép: “Đoạn sư huynh, chỉ cần những lời này của anh là đủ rồi!”

Gã chậm ra đi đến chỗ vách núi.

Gã lấy ra một cây dao nhọn hoắc: “Chậc, tao phải chém đứt đến ngón tay thứ mấy thì mày mới rớt xuống nhỉ?”

Hầu Tử gằn giọng gầm nhẹ: “Bạch Kiếm Tinh, mày sẽ không chết yên ổn đâu!”

Bạch Kiếm Tinh phun một ngụm nước miếng: “Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng à?”

“Tao thật muốn xem thử, miệng mày cứng đến mức nào!”

Cây dao sắc bén hạ xuống.

Chém đứt ba ngón tay của Hầu Tử.

Hai tay của Hầu Tử nổi gân xanh, đau đến phát run.

Bạch Kiếm Tinh hung tợn cười nói: “Còn chịu đựng được à!”

Phụt! Phụt!

Cây dao lại hạ xuống, chặt đứt tiếp hai ngón tay.

Lúc này, tay trái của Hầu Tử chỉ còn mỗi bàn tay nên không thể nào giữ gò đá kia được nữa.

Anh ta chỉ đành dùng tay phải giữ chặt.



Đinh! Đinh! Đinh!

Bỗng nhiên, tiếng chuông vang vọng khắp núi.

Đoạn Dật Phong biến sắc: “Có người đang gõ chuông Huyền Trọng, đừng chơi nữa, mau đến đại điện tập hợp!”

Bạch Kiếm Tinh liếm môi: “Tàn phế, hên cho mày đấy!”

Rồi gã vung đao chặt đứt cổ tay của Hầu Tử.

Nháy mắt, người Hầu Tử rớt xuống vách núi sâu hun hút kia.

Ngay khi cả lũ xoay người rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng nổ rung trời, cả bọn kinh ngạc quay đầu lại.

Trước mặt họ, một người thanh niên xa lạ đang ôm Hầu Tử, đặt anh ta nằm trên mặt đất, mười ba ngân châm trong tay đâm vào cơ thể Hầu Tử.

“Hầu Tử, anh mau tỉnh lại đi!”

Hầu Tử mở to mắt, khóe mắt trào ra dòng máu đỏ tươi: “Anh ơi, là anh...”

“Hu hu hu hu! Tôi chết rồi à? Lẽ nào anh cũng chết rồi?”

“Hai anh em chúng ta gặp nhau dưới địa ngục sao?”

Hầu Tử kích động vươn tay, định cầm tay Diệp Bắc Minh.

Một bàn tay năm ngón đã bị chặt đứt sạch không còn ngón nào.

Một bàn tay khác thì đến bàn tay cũng không có.

Hai tay hoảng hốt bất lực vùng vẫy giữa không trung.

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, ôm chặt cánh tay của Hầu Tử: “Không, anh chưa chết đâu!”

“Tôi cũng không chết, nhưng có người lại muốn anh chết!”

“Những kẻ này tra tấn anh thế nào, tôi sẽ trả lại cho bọn chúng gấp ngàn lần, vạn lần!”

Xong anh quay đầu nhìn về phía bọn Đoạn Dật Phong, Bạch Kiếm Tinh và cô gái áo lục.

“Hầu Tử, ai làm anh bị thương!”

Mắt Hầu Tử ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào mấy người kia.

Xong anh ta vươn tay chỉ vào Đoạn Dật Phong: “Tuy rằng anh ta không ra tay nhưng tôi biết là anh ta ra lệnh!”

Rồi chỉ tiếp vào Bạch Kiếm Tinh: “Là gã ra tay, hai cái chân này của tôi...”

“Và cả đôi tay này đều do gã làm hết!”