Diệp Bắc Minh giải thích mọi chuyện một lần rồi bổ sung thêm một câu: “Sự ảnh hưởng của long huyết với cô còn chưa biến mất, cô còn cần một phần máu đầu lưỡi của tôi!”
Mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ bừng.
Sau khi do dự một lát, cô ta nhắm mắt lại.
Mí mắt nhẹ run: “Cậu Diệp, anh bắt đầu đi...”
Diệp Bắc Minh cúi xuống, đưa máu của mình vào miệng Thẩm Nại Tuyết.
Hai người tách nhau ra ngay.
Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết vẫn còn hơi run nhưng đã khôi phục phần nào.
Tứ chi mềm nhũn, trượt xuống từ người Diệp Bắc Minh.
Anh kịp phản xạ ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Thẩm Nại Tuyết rồi nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất.
“Cảm ơn cậu Diệp...”
Thẩm Nại Tuyết cúi đầu cảm ơn bằng giọng lí nhí chỉ kiến mới nghe thấy.
Cô ta đợi cả buổi mà vẫn không thấy Diệp Bắc Minh trả lời.
Thế là bèn ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Bắc Minh đang ở bên cạnh hai vị sư tỷ của anh.
Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết thoáng hiện lên sự mất mát.
Lúc này, giọng Diệp Bắc Minh vang lên: “Cô Thẩm, phiền cô gọi tiền bối Băng Phách lên đây!”
“Tôi đã có được Long Tủy rồi nhưng phải làm sao để cứu người đây?”
“Vâng!”
Thẩm Nại Tuyết không kịp nghĩ nhiều.
Cô ta nhắm mắt liên lạc với thần hồn của Băng Phách.