“Cô Thẩm, phiền cô vẽ giúp tôi Dẫn Hồn Trận kia!” “Tôi sẽ thi triển chiêu hồn!” “Được!”, Thẩm Nại Tuyết gật đầu. Cô ta nhanh chóng bước lên, lấy ra một cây bút ngọc. Cô ta nhúng cây bút vào long huyết rồi vẽ Dẫn Hồn Trận trên mặt đất theo sự hướng dẫn của Băng Phách. Advertisement “Cậu Diệp, đưa hai vị sư tỷ của anh vào Dẫn Hồn Trận!” Diệp Bắc Minh ôm Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ đặt vào Dẫn Hồn Trận. Thẩm Nại Tuyết cắn răng, lấy dao cắt lòng bàn tay của mình. Advertisement Cô ta nhỏ máu của mình tưới vào Dẫn Hồn Trận. Diệp Bắc Minh sửng sốt, vừa rồi Thẩm Nại Tuyết chưa nói đến bước này. Không đợi anh nghĩ nhiều, Thẩm Nại Tuyết đã gọi khẽ: “Cậu Diệp, sẵn sàng đặt Long Tủy vào trận pháp!” “Được!” Diệp Bắc Minh nghe theo để Long Tủy vào Dẫn Hồn Trận. Sau đó, cả hang động cuồn cuộn gió dữ. Huyết quang sáng đầy trời, đủ loại phù văn đỏ thẫm nhảy múa giữa không trung. “Keng két”, tiếng nứt vang lên. Không gian bị xé ra một lỗ hổng, lộ ra không gian tối đen như mực. Hai hư ảnh thần hồn lao nhanh ra từ trong đó, đấy chính là thần hồn của Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ. Diệp Bắc Minh thở gấp, kích động kêu lên: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ!” Hai thần hồn sửng sốt. Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt vốn u ám ấy bỗng bừng sáng: “Tiểu sư đệ! May quá, bọn chị còn tưởng rằng sẽ không còn gặp được em nữa!” “Hai vị sư tỷ ơi, thời gian của chúng ta không còn bao nhiêu cả!” Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh cũng rất muốn hàn huyên nhiều chuyện với hai vị sư tỷ lắm. Nhưng thời gian không đợi người: “Hai chị giờ đang ở đâu? Tình hình của bảy vị sư tỷ khác thế nào rồi?” Vương Như Yên vội đáp: “Tiểu sư đệ, chúng ta đều bị chủ Luân Hồi đưa đến U Minh Giới!” “Quả nhiên là U Minh Giới!” Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy sự đăm chiêu. Khe nứt không gian đằng sau bỗng lao ra một cái bàn tay to tướng tóm lấy thần hồn của hai người kéo ra sau.