Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1689: “Tổng viện trưởng đâu?”



“Chính vì vậy, cho nên xương cốt và kinh mạch của anh ta đều đứt gãy hết!”





“Kiểu tổn hại như này không thể cứu vãn, nói cách khác là…”



Lão Thẩm dừng một chút, vẻ mặt tiếc nuối: “Cho dù cậu ta có thể sống được, thì cả đời cũng bị phế!”



“Tất cả thiên phú của cậu ta cũng vô dụng, xương cốt và kinh mạch đều mất hết, không thể làm võ giả nữa!”



Ngư Thất Tình ngẩn người.



Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh nằm trên bàn đá với ánh mắt phức tạp.

Advertisement



“Thực sự không cứu được ư?”



Lão Thẩm nghiêm trọng gật đầu: “Hết cách rồi, trừ phi…”



Ngư Thất Tình cau mày: “Trừ phi cái gì?”



Lão Thẩm suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không có gì!”

Advertisement





Trong lòng thầm nghĩ: ‘Trừ phi tên nhóc này có được xương cốt của chí tôn thượng cổ, mới có khả năng đúc tạo căn cốt nghịch thiên!’



‘Nếu không từ này là một phế nhân, một đống bùn nhão!’



‘Bảo cậu ta có được xương cốt của chí tôn thượng cổ? Đúng là kẻ ngốc nằm mơ, cho dù có cũng không đến lượt cậu ta dùng đâu!’



Ngư Thất Tình thấy vậy, giơ tay lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh.



Đưa đến bên miệng Diệp Bắc Minh!



Lão Thẩm nhìn thấy cảnh này, kinh hồn bạt vía: “Điện chủ, đây là tủy thần sữa thánh đó!”



“Thứ này vô cùng quý giá, cô đến Huyền Giới này canh giữ thành Thiên Dung ngàn năm mới đổi được một giọt, lại cho cậu ta như vậy ư?”



Ngư Thất Tình lắc đầu: “Thiên tài như anh ta ngã xuống, thực sự đáng tiếc”.



“Có thể giữ được mạng cho anh ta, cũng coi như rất đáng!”



Sau khi làm xong tất cả.



Ngư Thất Tình vung tay: “Người đâu, đưa anh ta về học viện Viễn Cổ!”



“Rõ!”



Hai người đàn ông trung niên từ trong bóng tối đi ra.



Nhìn bóng hình Diệp Bắc Minh biến mất, Ngư Thất Tình thở dài một tiếng: “Có thể sống được hay không, phải xem tạo hóa của bản thân anh rồi!”



Trước cổng lớn học viện Viễn Cổ.



Mấy người Hầu Tử, Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung lo lắng chờ đợi.



Vương Thần Cương lo lắng cho an nguy của họ, liền cho họ về học viện Viễn Cổ trước.



Lâu như vậy rồi mà chẳng có chút tin tức gì!



Đột nhiên, hai người đàn ông trung niên xuất hiện, ném một bóng người xuống rồi quay người bỏ đi!



Mấy người nhìn kỹ lại!



Đồng tử co lại!



“Ông xã!”



“Anh Diệp!”



“Diệp Bắc Minh!”