“Cái gì?” Mấy người Hầu Tử, Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung sững sờ. Lúc này, một đệ tử hoảng hốt xông vào: “Báo! Báo… mấy vị viện trưởng, thành Thiên Dung có tin rồi!” “Nói mau!” Mọi người cùng nhìn sang người này. Advertisement Sắc mặt đệ tử này tái nhợt: “Bên ngoài đã truyền đi khắp rồi! Tổng viện trưởng đã chết…” “Cậu Diệp với cảnh giới Hư Vương cố chém giết Phó Thí Thiên, lão tổ của nhà họ Phó có cảnh giới chân thần đỉnh phong!” “Bản thân đã hoàn toàn trở thành phế nhân…” Tổng viện trưởng vẫn lạc! Advertisement Diệp Bắc Minh tàn phế! Tin tức này tựa như sét đánh, khiến trái tim mọi người tưởng chừng ngưng đập! Mắt Chu Nhược Giai tối sầm lại, ngất xỉu tại chỗ. “Nhược Giai...” Hoa Linh Lung bước tới, ôm lấy Chu Nhược Giai. “Sao lại như vậy được? Tổng viện trưởng vẫn lạc ư?” “Không thể nào! Cảnh giới của tổng viện trưởng là Đế Tôn đỉnh phong, sao lại vẫn lạc được?” “Lão tổ nhà họ Phó ra tay ư? Cảnh giới Chân Thần đỉnh phong ra tay?” Các viện trưởng Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng há hốc miệng, nhất thời khó lòng chấp nhận nổi. Hầu Tử đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh, nhìn mấy vị viện trưởng: “Các vị tiền bối, anh Diệp của tôi vẫn còn thở!” “Chắc chắn là các ông có cách cứu anh ấy phải không?” “Học viện Viễn Cổ mạnh như vậy, chắc chắn các ông có rất nhiều tài nguyên quý hiểm!” “Chỉ cần các ông chịu cứu anh Diệp, với thiên phú của anh ấy, sau này chắc chắn anh ấy sẽ giúp học viện Viễn Cổ mạnh lên!” Bọn Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng liếc nhìn nhau. Mắt Trương Tuyệt Long lóe sáng: “Hầu Tử, tôi biết cậu rất nóng ruột nhưng cậu chớ vội!” “Chúng tôi đều đã kiểm tra tình hình của cậu Diệp rồi, trước tiên cứ đưa cậu ta tới cấm địa sau núi tĩnh dưỡng đã!” “Chúng tôi đang nghĩ những cách khác!” “Vâng!” Hầu Tử cõng Diệp Bắc Minh, nhanh chóng đi tới cấm địa sau núi. “Mọi người cũng tản đi hết đi”, Trương Tuyệt Long phẩy tay áo, xua những người khác đi. Thấy đám đông đã giải tán, Kiếm Phá Thiên cau mày: “Ông có ý gì vậy? Cấm địa sau núi cũng không có cách cứu được cậu Diệp đâu!”