Anh ta đứng trên đài võ đạo, nhìn xuống Hầu Tử và Hoa Linh Lung! Tỏ ra vẻ mặt như muốn ăn đòn: "Diệp Bắc Minh là tên tàn phế!" "Tiểu Hầu Tử, anh và sư phụ anh cũng là phế vật!" "Nếu như tôi tàn phế giống như mấy người thì đã sớm cút ra khỏi học viện Viễn Cổ rồi, làm gì còn ngu ngốc đứng ở đây nữa!" Đôi mắt của Hầu Tử đỏ như máu: "Không được phép sỉ nhục sư phụ tôi!" AdvertisementHạng Cửu U làm ra vẻ kinh ngạc: "Ồ, tức giận? Trợn mắt trừng trừng?" "Vô dụng gào thét? Muốn hù chết người ta sao!" "Huynh đệ của anh là tàn phế, sư phụ anh cũng là tàn phế, anh càng là tàn phế bên trong tàn phế!" Hầu Tử phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú: "Tôi lặp lại lần nữa, không được phép sỉ nhục huynh đệ và sư phụ của tôi!" Advertisement "Tôi làm nhục? Thế nào?" Hạng Cửu U trêu tức bật cười! Hầu Tử bước ra một bước, nhảy lên trên đài võ đạo: "Hãy đánh một trận chiến công bằng trên đài võ đạo đi!" Hạng Cửu U sửng sốt! Đám đệ tử khác xung quanh đài võ đạo cũng đều sửng sốt! Một giây sau. "Hahahaha!" Ai nấy đều cười vang. Hoa Linh Lung kéo cánh tay Hầu Tử lại: "Đồ nhi, tuyệt đối đừng xúc động! Con không phải là đối thủ của cậu ta!" Hầu Tử nghiêm túc lắc đầu: "Sư phụ, tôn nghiêm của người không thể bị sỉ nhục được!" "Tôn nghiêm của anh Diệp cũng không thể bị sỉ nhục được!" "Vương Khinh Hậu con là một kẻ vô dụng, nhưng nếu có người sỉ nhục sư phụ và huynh đệ của con trước mặt mọi người!" "Con! Tuyệt! Đối! Không! Đồng! Ý!" Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn chằm chằm Hạng Cửu U: "Đến chiến đi!" Hạng Cửu U nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Hầu Tử, nếu anh đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!" Anh ta nhảy lên, kéo theo một luồng khí mạnh như gió lốc đánh tới! Thực lực cách nhau quá lớn! Hầu Tử bị đánh bay ra ngoài tại chỗ, xương ngực đứt gãy! Vào giây phút anh ta sắp bay ra khỏi đài võ đạo, Hạng Cửu U lại đưa tay ra! Túm lấy một cánh tay của Hầu Tử, bẻ gãy một tiếng "răng rắc"! Sau đó ném anh ta lại trên đài võ đạo: "Phế vật, phục chưa?" Hầu Tử đứng lên: "Tôi! Không! Phục!" Hạng Cửu U đột nhiên dùng lực: "Quỳ xuống cho tôi đi!"