Hầu Tử cố nén đau nhức kịch liệt: "Đệch mẹ anh, ông đây sẽ không bao giờ quỳ đâu!" "Không quỳ?" Hạng Cửu U lạnh lùng cười một tiếng, hung hăng đá một cái vào xương bánh chè của Hầu Tử, khiến nó nổ tung tại chỗ! Máu me đầm đìa! Hầu Tử vẫn cắn răng kiên trì, dựa vào một hơi không quỳ xuống! Advertisement Trên mặt Hạng Cửu U tràn đầy vẻ trào phúng, dẫm mạnh chân lên trên cột sống của Hầu Tử! Ép tới mức khiến anh ta phải nằm rạp trên mặt đất: "Không quỳ? Vậy vì sao bây giờ anh lại nằm dưới chân tôi giống như chó chết vậy?" "Hả? Nói cho tôi đi?" Advertisement Hạng Cửu U liên tục đạp xuống hai cú! Hai tiếng "răng rắc!", "răng rắc!" giòn vang truyền ra, hai cái đùi của Hầu Tử khô quắt lại. Máu thịt bầy nhầy! "Cầu xin tôi đi! Chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ tha mạng cho anh!" Hầu Tử cắn răng gầm nhẹ: "Tôi! Cầu! Con! Mẹ! Anh! Đấy!" "Bảo mẹ anh tối nay đến cầu xin tôi đi!" "Anh muốn chết!" Sắc mặt Hạng Cửu U trở nên dữ tợn, mẹ của anh ta là người nhà họ Dư. Mấy tháng trước đó đột nhiên bị một đám lửa thiêu đốt, toàn bộ nhà họ Dư đều bị hủy diệt: "Nếu anh đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!" Anh ta đang chuẩn bị nhấc chân lên dẫm nát đầu Hầu Tử! "Hầu Tử! Mau tránh ra!" Hoa Linh Lung cuốn lên một cơn gió lốc, đang định xông lên đài võ đạo. "Dừng tay!" Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người xinh đẹp lao ra. Chu Nhược Giai xông lên đài võ đạo, lôi Hầu Tử ra từ dưới chân Hạng Cửu U! Ầm! Bàn chân rơi xuống, để lại một cái dấu chân sâu hoắm trên đài võ đạo! Hạng Cửu U trầm mặt xuống: "Chu Nhược Giai, cô có ý gì?" Trên mặt Chu Nhược Giai tràn đầy vẻ giận dữ: "Hạng Cửu U, anh muốn giết anh ta thật sao?" Hạng Cửu U hừ lạnh: "Trên đài võ đạo, quyền cước không có mắt!" "Có thương vong là điều rất bình thường!", "Rất bình thường? Được thôi!"