Kiếm Phá Thiên hơi kích động gật đầu: “Thế cảnh giới của cậu thì sao? Sao tôi không hề cảm nhận được khí tức cảnh giới của cậu?” Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Một năm này tôi chỉ chữa khỏi thương tích trên người, còn cảnh giới mất hết rồi”. Toàn hiện trường tĩnh lặng! Yên tĩnh đến đáng sợ! Tất cả mọi người mở to con mắt, không dám tin nhìn sang Diệp Bắc Minh. AdvertisementTừ sự kích động, kinh hãi ban đầu, biển thành nghi ngờ và thấy cổ quái! Kiếm Phá Thiên thầm kêu không ổn, liền hỏi một câu: “Vậy cậu… có thể tiếp tục luyện võ không?” Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: “Hình như không được, đan điền của tôi không phản ứng nữa!” “Cái gì?” Advertisement Kiếm Phá Thiên ngẩn người tại chỗ! Trương Tuyệt Long ở bên cạnh suýt cười ra tiếng, trái tim thấp thỏm lo âu hoàn toàn yên tâm! Tần Bách Hùng cũng lắc đầu, nhìn huyết long đã biến mất trên không trung cấm địa: “Gây khí thế lớn như vậy, dọa tôi sợ hết hồn!” Cùng lúc đó. Phía sau cùng đám đông vang lên tiếng cười sảng khoái: “Ha ha ha! Mẹ ơi, thì ra anh vẫn là tên phế vật của một năm trước!” “Tôi còn tưởng một năm nay, anh đã hồi phục khá ổn rồi đấy!” “Đan điền không phản ứng? Há chẳng phải vẫn là phế vật ư?” Soạt! Tất cả mọi người quay đầu, Hạng Cửu U vỗ ngực đi ra khỏi đám đông. Lê Mộng Ly suy nghĩ, cũng chậm rãi đi theo ra. Diệp Bắc Minh cau mày, vẫn chưa lên tiếng. Hầu Tử ở một bên hắng giọng: “Anh Diệp, trong một năm nay, chính hắn nhằm vào chúng tôi mọi nơi mọi chỗ!” “Để mọi người chịu ấm ức rồi”. Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi đã xuất quan, có những thứ chắc chắn phải đòi lại cả gốc lẫn lãi!” Tuy anh vẫn luôn bế quan. Nhưng, anh vẫn luôn dõi theo tất cả mọi việc trong học viện Viễn Cổ thông qua tháp Càn Khôn Trấn Ngục. Hạng Cửu U phì cười một tiếng: “Dựa vào anh?” Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, dậm chân! Soạt! Một luồng gió mạnh đáng sợ vù vù thổi đến! Mọi người còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, Diệp Bắc Minh đã đứng trước người Hạng Cửu U!