Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1715: “Kẻ này chết là đáng đời!”





Cô ta cũng không dám động đậy, cứ vậy nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sợ hãi: “Cậu Diệp… tôi… tôi tôi tôi…”



Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn cô ta một cái!



Trực tiếp phớt lờ!



Lúc này.



“Nhìn rõ chưa?”



Advertisement

Đồng tử của Trương Tuyệt Long điên cuồng co lại: “Chẳng phảỉ cậu ta không còn cảnh giới, không thể sử dụng võ lực sao?”



“Không phải võ lực!”



Một giọng nói run run vang lên!



Trương Tuyệt Long bất giác quay đầu, kinh ngạc nhìn Tần Bách Hùng đang run rẩy ở một bên: “Lão Tần, cho dù tên nhóc này có thể dùng võ lực, ông cũng không đến nỗi run rẩy thế chứ?”



Advertisement



“Ông vốn không hiểu, thế mới càng đáng sợ sao?”



Tần Bách Hùng điên cuồng nuốt nước bọt: “Tốc độ và sức mạnh vừa nãy của tên nhóc này toàn bộ đều từ thân thể!”



“Làm sao? Không thể nào!”



Trương Tuyệt Long sợ giật mình.



Tốc độ mà mắt thường không bắt được, còn cả sức mạnh đánh chết cảnh giới Đế bằng một quyền!



Ông nói cậu ta không dùng võ lực?



Mà dựa vào sức mạnh thân thể?



Mẹ kiếp, đây đúng là nghịch thiên mở cửa cho nghịch thiên, nghịch thiên quá rồi!



Chẳng trách Trương Tuyệt Long sợ đến như vậy!

Bỗng nhiên, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ôi trời, nơi này cũng không phải là võ đài của học viện!”



“Tôi lại đánh chết đồng môn, hai vị viện trưởng không trách tôi chứ?”



Nói xong.



Ánh mắt nghiêm lại, nhìn sang Trương Tuyệt Long và Tần Bách Hùng!



Không có che đậy sát ý!



Hạng Cửu U nhằm vào mấy người Nhược Giai, Hầu Tử, chắc chắn là có ông lão già này ủng hộ phía sau!



Nếu không.



Có Kiếm Phá Thiên giúp đỡ quan tâm, họ không thể nào thảm như vậy!



Cảm nhận được sát ý ngút trời của Diệp Bắc Minh!



Sắc mặt của Trương Tuyệt Long trắng bệch, vội vàng nở nụ cười gượng: “Cậu nhóc Diệp… à không, Bắc Minh!”



“Cậu làm tốt lắm, Hạng Cửu U không biết nặng nhẹ chế nhạo cậu trước nhiều người!”



“Kẻ này chết là đáng đời!”



“Đúng đúng đúng!”



Tần Bách Hùng vội gật đầu: “Hạng Cửu U chết không đáng tiếc, không chỉ chúng tôi không trách cậu!”






























“Cậu!”