Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1761: Một luồng hơi thở hủy diệt ập tới!





“Hơn nữa, anh Diệp đã cứu tôi tổng cộng hai lần, nếu như tôi còn nuôi ý đồ với thứ này thì đúng là không còn nhân tính”.



Diệp Bắc Minh cất xương Chí Tôn đi.



Hai người đồng thời nhìn về phía hai quả trứng rồng!



Lần này, Nguyễn Thanh Từ tranh nòi trước: “Rồng là thần thú, vừa rồi con rồng đen kia đã có được thân thể Chân Thần!”



“Hai quả trứng rồng này vẫn còn chưa nở, nếu như chúng ta mang nó về ấp, chưa biết chừng sau này lại nuôi lớn được một con rồng thần!”



Advertisement

“Anh Diệp, Thanh Từ có thể xin anh một quả trứng rồng không?”



Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô có thể lấy một quả trứng rồng nhưng e là trứng này không thể nở thành rồng thần được!”



“Tại sao vậy?”



Nguyễn Thanh Từ thắc mắc.



Advertisement



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đoạn xương Chí Tôn này chôn sâu ba thước bên dưới trứng rồng đã hút sạch toàn bộ sức sống trong quả trứng!”



“Mặc dù trông thì có vẻ như tinh khí của quả trứng rồng này vẫn còn dồi dào nhưng thực ra sự sống bên trong đã chết rồi!”



“Hả? Không thể nào!”



Nguyễn Thanh Từ sửng sốt.



“Không tin thì mời cô Nguyễn xem!”, Diệp Bắc Minh đặt tay lên trên quả trứng rồng, ép nhẹ một chút.



“Rắc” một tiếng giòn tan, vỏ trứng nứt ra.



Một luồng tinh khí dồi dào phả vào mặt.



Nhìn xuyên qua khe nứt của quả trứng, có thể trông thấy bên trong lòng trắng trứng có một con rồng con đã chết!



Đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Từ giật mình: “Thật đáng tiếc…”



Đúng lúc này.



“Éc!”



Một tiếng kêu nghẹn ngào vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.



Hai con rồng đen khổng lồ lao từ trên trời xuống, trông thấy một quả trứng rồng đã bị nứt vỏ, lập tức rít lên tiếng kêu của dã thú!



Ầm ầm!



Trên không trung lập tức xuất hiện mấy ngàn tia sét giáng xuống như thể thiên kiếp!



Xen lẫn với chúng là sức mạnh pháp tắc!



Một luồng hơi thở hủy diệt ập tới!



“Đù!”



Diệp Bắc Minh quát to rồi tiện tay ôm lấy vòng eo thon thả của Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn, xin phép cô!”



“Ưm...”



Nguyễn Thanh Từ hừ khẽ một tiếng, bàn tay vốn ôm ở eo trượt lên trên!



Dừng lại ở ngực của cô ấy, cảm giác tê dại lại ập tới một lần nữa.



Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ bỗng chốc đỏ lựng tới tận mang tai!






























Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Liệu ông có thể giết chúng không?”