Con rồng đen nhanh chóng quay đầu lại, một thanh niên loài người tung nắm đấm, một con Huyết Long xuất hiện!
“Gào!”
Con rồng đen gầm khẽ một tiếng, hung hăng lao về phía Huyết Long!
Sau tiếng nổ ầm ầm, cả đầm lầy đều bị bốc hơi!
Rồng đen bị bắn ra ngoài, ho ra máu, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, sau đó xoay người bỏ chạy!
“Sao… Sao anh làm được vậy!”
Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ tái nhợt, cô ấy tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Con rồng đen này có thân thể Chân Thần, tôi dốc toàn lực đánh với nó nửa canh giờ cũng không thể làm nó bị thương mảy may!”
“Vậy mà anh chỉ đấm một phát đã đánh bại được nó rồi ư? Sao anh làm được điều đó?”
Diệp Bắc Minh không trả lời Nguyễn Thanh Từ.
Mà đi sâu vào trong đầm lầy khô cạn.
“Đây là...”
Diệp Bắc Minh sững sờ, hai trái trứng rồng to như hai vại nước hiện ra trước mắt anh.
“Đây là... Trứng rồng ư?”
“Chắc hẳn đây là tổ của con rồng đen kia, nó sinh được hai quả trứng rồng, giấu dưới đầm lầy này!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh chợt nảy ra một ý tưởng: “Liệu trứng rồng có thể ấp nở ra rồng con được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không thể, bên trong hai trái trứng rồng này đã không còn sự sống nữa rồi!”
“Không tin thì cậu hãy chuyển trứng rồng qua chỗ khác, chắc chắn dưới mặt đất khoảng ba thước có thứ cậu đang tìm!”
Diệp Bắc Minh làm theo.
Anh bỏ hai trái trứng rồng qua chỗ khác, đào sâu ba thước đất!
Quả nhiên, một bộ xương tay trắng bóng, trong suốt hiện ra trước mắt anh.
Từ cánh tay, cổ tay đến năm ngón tay, tất cả đều có đủ!
Chỉ bị thiếu mất một nửa lóng xương ở vị trí ngón giữa!