Cảnh giới của họ quá thấp, rất khó sinh tồn ở thần giới!
Đông Phương Xá Nguyệt xót xa: “Nặc Nhi, là mẹ vô dụng”.
“Ngay cả cho con ăn một bữa no cũng không làm được!”
Khóe mắt hơi ướt.
Tiểu Diệp Nặc nở nụ cười ngây thơ, đưa tay lau nước mắt của Đông Phương Xá Nguyệt: “Mẹ đừng khóc, Nặc Nhi không đói nữa”.
Advertisement
“Mẹ, Nặc Nhi buồn ngủ quá…”
Nói xong, đôi mắt to chớp chớp.
Thấy sắp ngất đi!
Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Nặc Nhi, đừng ngủ!”
Advertisement
Không màng đến tình trạng sức khỏe của mình, vội vàng bón sữa cho Diệp Nặc.
Tiểu Diệp Nặc ti sữa theo bản năng hai cái, Đông Phương Xá Nguyệt liền ngất xỉu!
“Hu hu hu… mẹ, mẹ làm sao thế?”
“Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ không cần Nặc Nhi nữa phải không, mẹ!”, Tiểu Diệp Nặc giật lắc Đông Phương Xá Nguyệt nằm ngã dưới đất.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, sống mũi cay cay.
Không ngờ con gái ở thần giới khổ sở như vậy.
Lúc này.
Phập!
Một tiếng trầm bức vang lên, căn phòng tối tăm chưa đến mười mét vuông bị đạp mở.
Mấy người đàn ông đi vào.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu cau mày: “Mẹ kiếp, chết rồi? Thật xui xẻo!”
Một gã đàn ông râu cá trê ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt, thăm dò hơi thở của cô ta: “Chủ nhân, cô ta còn có chút hơi thở, có lẽ không sống được bao lâu!”
“Đừng, mẹ, mẹ đừng chết… con sẽ đi tìm mấy cô cứu mẹ!”
Diệp Mặc òa khóc lớn.
Trên người tỏa ra hào quang.
Không biết lấy sức lực ở đâu ra, lại bế Đông Phương Xá Nguyệt đi ra khỏi phòng!
“Đợi đã!”
Người đàn ông trung niên chặn Diệp Nặc: “Bé con, bây giờ mày tìm người cứu mẹ mày cũng muộn rồi!”
“Hay là chúng ta làm giao dịch, thế nào? Tao có cách cứu mẹ mày!”
Diệp Nặc đỏ đôi mắt, ngây thơ nhìn người đàn ông trung niên: “Chú, chú thực sự có cách ư?”
“Đương nhiên rồi!”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười đắc ý.
Vừa giơ tay, lòng bàn tay có thêm một viên đan dược màu đỏ!
“Vật này là đan hộ tâm, có thể bảo vệ chút hơi thở cuối cùng mẹ mày!”