Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, Trên đài Phong Thần, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang Diệp Bắc Minh! Chỉ thấy. Diệp Bắc Minh nhắm mắt, một hàng nước mắt trào ra! Hai tay nắm chặt nắm đấm, năm ngón tay vang lên răng rắc. Không trung trên đỉnh đầu có một luồng huyết giang ngưng tụ! Advertisement “Anh Diệp, anh làm sao thế?”, Ngư Thất Tình tỏ vẻ mặt kỳ lạ. Trong hình ảnh trong đầu. Diệp Nặc cầm con dao, trực tiếp cứ cổ tay. Máu tươi chảy ra! Advertisement Gru! Một tiếng rồng gầm vang lên, trong căn phòng vốn tối tăm ẩm ướt. Lập tức hào quang vạn trượng! Người đàn ông trung niên hiện ánh mắt rực lửa, vẻ mặt kích động nuốt nước miếng: “Quả nhiên là máu quý! Căn cốt của con bé này không đơn giản!” “Bé con, cho thêm vài giọt đi, mày sắp cứu được mẹ mày rồi!” “Chú à, sao chiếc bình này vẫn chưa đầy…”, khuôn mặt nhỏ của Diệp Nặc tái nhợt. Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên! Cho dù như vậy, cô bé vẫn cố gắng gượng. Không ngừng trút máu tươi vào trong bình ngọc! Đương nhiên ông ta sẽ không nói, bình ngọc này nhìn có vẻ không to. Thực ra bên trong có càn khôn! Cho dù Diệp Nặc chảy cạn máu, cũng không thể nào trút đầy bình! “Sắp rồi, sắp ròi… nhóc con tiếp tục đi!”, ôn ta nói như mê hoặc: “Mẹ của mày sắp được cứu sống rồi!” “Chẳng lẽ mày không muốn viên đan dược này sao?” “Ừm… được…”, Diệp Nặc gật đầu. “Nặc Nhi, đừng! Mau dừng lại!”, Diệp Bắc Minh gầm lên. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cuối cùng, trong cơ thể Diệp Nặc không chảy ra giọt máu tươi nào nữa. Vẫn chưa đầy bình ngọc! “Chú à, Nặc Nhi hết máu rồi… cầu xin chú cứu mẹ…”, Diệp Nặc ngẩng đầu. Trong đôi mắt vốn ngây thơ rạng rỡ, toàn là tia máu và cầu xin. Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng: “Hết cách rồi, chúng ta đã nói là phải làm đầy bình ngọc!” “Mày không trút đầy được, tao không thể cứu mẹ của mày!” Nói xong, ông ta liền cất đan hộ tâm màu đỏ đi. Rồi cầm bình ngọc, quay người bỏ đi.