Thạch Trung Hổ dậm chân một cái, thủy lao chấn rung dữ dội, cả người bay vút lên cao, rìu khổng lồ trong tay nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh và Ngư Thất Tình như thái sơn đè xuống!
Ầm ầm!
Lấy Diệp Bắc Minh và Ngư Thất Tình làm trung tâm, tất cả mọi thứ xung quanh đều hóa thành bột vụn!
“Anh Diệp…”
Ngư Thất Tình căng thẳng tóm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh, vùi đầu vào phía sau lưng anh.
Có thể chết cùng với anh Diệp, cũng coi như không uổng đời này!
Đúng lúc cái rìu khổng lồ giáng xuống, chém hai người.
Diệp Bắc Minh đột nhiên ngẩng đầu: “Chẳng lẽ ông không biết, dưới cảnh giới thần hoàng, tôi là vô địch sao?”
“Mày nói cái gì?”
Thạch Trung Hổ ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Liền sau đó, nắm ngón tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh nắm lại!
Kiếm Long Đạo xuất hiện trong tay, chém ra một đường!
Thạch Trung Hổ thấp thoáng nhìn thấy một con huyết long xông ra, đập mạnh lên chiếc rìu khổng lồ trong tay như tử thần giáng xuống!
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
Lúc này, thần hồn của Thạch Trung Hổ không nhịn được run lên: “Làm sao có thể…”
Không hề có dấu hiệu, binh khí đi theo ông ta hơn nửa đời người lại vỡ tan!
Gru!
Huyết long tiếp tục xông đến, hằm hằm đập lên người Thạch Trung Hổ!
“Phụt…”
Thạch Trung Hổ bay đi như chó chết, đập mạnh lên bức tường trong thủy lao, rồi lúc sâu vào!