Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1904: Đã đến rồi thì đừng đi



Độc Cô Bá Đạo nghĩ đến từng cảnh vừa nãy liền sợ hãi!





Thanh Huyền Tử cười: “Đửng giả bộ nữa, chẳng lẽ điện Thần Hoàng không giấu một vài đại năng thượng cổ sao?”



Độc Cô Bá Đạo lắc đầu: “Làm sao tôi biết được! Nhưng hình như chúng tôi chọc cho lão già đó không vui!”



“Tên súc sinh đó vẫn chưa xuống, đã đắc tội với đại năng thượng cổ tuyệt đối chết chắc!”



Thanh Huyền Tử gật đầu: “Theo như phản ứng của ông lão đó, đúng là không thích bị làm phiền!”



“Có điều cũng không thể coi thường, chúng ta quay lại xem sao!”



“Quay lại?”



Trái tim Độc Cô Bá Đạo co lại: “Ông chắc chắn quay lại không? Chẳng may lão già đó…”



Chưa chắn chắn tên nhóc đó đã chết thật, lòng tôi không yên!”, Thanh Huyền Tử lắc đầu, quay người đi về hướng đỉnh núi.



Độc Cô Bá Đạo suy nghĩ một lát, đi theo sau!



Một canh giờ sau, hai người về đến gần đỉnh núi.



Trốn phía sau một tảng đá nham, mấy canh giờ trôi qua.



Vẫn không thấy bóng dánh của Diệp Bắc Minh!



“Đã qua năm canh giờ rồi, tên nhóc đó vẫn chưa xuống núi! Chắc chắn là chết rồi!”



Độc Cô Bá Đạo nheo mắt: “Thật tiếc xương Chí Tôn và chiếc nhẫn tông chủ của Thái Dương Tông trên người hắn, phải biết là năm đó Thái Dương Tông đột nhiên bị diệt!”



“Chăc chắn để lại rất nhiều bảo vật, nhiều năm nay vẫn chưa có ai tìm được!”



Thanh Huyền Tử nhìn về hướng đỉnh núi lần cuối: “Đi thôi!”



Hai người xuống núi.



Ba người Vạn Hóa Nguyên, Kỷ Sinh, tông chủ Trấn Hồn Tông ngồi khoanh chân, đang trị thương!



Độc Cô Bá Đạo cau mày, nhìn Thanh Huyền Tử một cái!



Hai người đều nhìn thấy tia sát ý từ trong mắt đối phương!



“Các người muốn làm gì?”



Ba người gần như cùng mở mắt, cảm nhận được sát ý lộ ra của hai người!



Độc Cô Bá Đạo có ý sâu xa cười: “Quốc sư, không biết có phải chúng ta chung suy nghĩ không?”



“Có những người chết đi, có phải còn có ích hơn sống không?”



Thanh Huyền Tử gật đầu: “Ba người đã bị thương, vậy bản quốc sư tiễn các người lên đường!”



“Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nói với con cháu của các ông, ba người chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”



“Cái gì! Ông muốn giết chúng tôi?”



Vẻ mặt ba người biến sắc, đứng lên lùi lại như đứng trước kẻ địch lớn!



Độc Cô Bá Đạo bước ra một bước hoàn toàn chặn đường lui của ba người!







Mấy canh giờ trước.



“Đã đến rồi thì đừng đi!”



Nghe thấy lời của ông lão như xác khô này, sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống.



Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục siết chặt hơn mấy phần: “Tiền bối, nếu cứ muốn ra tay, tôi chỉ đành liều thôi!”



“Nhưng tôi muốn nhắc nhở tiền bối một câu, thực sự ra tay, ít nhất tôi nắm chắc ba phần có thể giết được tiền bối!”



Uy hiếp!



Uy hiếp không hề che đậy!