Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1912: Dịch hình hoán ảnh



Năm ngón tay hung dữ nghiền áp về phía đỉnh đầu của Chu Nhược Giai!





Vương Thiên Thần sợ đến toàn thân run rẩy: “Vạn tiền bối, chúng tôi là đệ tử của thần cung Lục Đạo…”



“Một đệ tử nhỏ bé thôi, chẳng lẽ thần cung Lục Đạo sẽ vì cô ta mà đối địch với nhà họ Vạn?”



Vạn Thanh Hải không có ý dừng tay: “Cậu cút đi cho tôi, nếu không, hai người cùng chết!”



Đôi mắt Vương Thiên Thần tràn đầy tia máu, đỏ bừng: “Cút thì cút!”



Vương Thiên Thần chạy ra ngoài cách trăm mét với tốc độ nhanh nhất!



Chỉ để lại một mình Chu Nhược Giai tại chỗ!



Nhìn bàn tay của Vạn Thanh Hải nghiền áp xuống, trong lòng Vương Thiên Thần nghĩ thầm: ‘Việc này không trách huynh được, huynh đã cố hết sức rồi! Là muội tự tìm cái chết!’



Soạt!



Đột nhiên, hai bóng người lóe lên rồi vụt tắt!



Phập một tiếng vang lớn, mặt đất chỗ Chu Nhược Giai đứng lõm sâu xuống!



Chu Nhược Giai lại không sao, dịch ngang sang mấy chục mét.



“Lục sư tỷ, tứ sư tỷ!”



Vẻ mặt Chu Nhược Giai đầy kích động, nhìn hai người Đạm Đài Yêu Yêu và Chu Lạc Ly đột ngột xuất hiện.



Chu Lạc Ly cau mày: Cô thật ngốc, không phải là đối thủ của người ta mà sao không chạy đi? Đợi nộp mạng hả?”



Chu Nhược Giai đỏ con mắt: “Bắc Minh chết rồi, tôi muốn đi cùng anh ấy!”



“Cô bị ngốc hả!”



Đạm Đài Yêu Yêu không vui dúi đầu Chu Nhược Giai: “Làm sao tiểu sư đệ có thể chết được! Chắc chắn là tin giả!”



“A? Thật không?”



Chu Nhược Giai mừng đến phát khóc.



Chu Lạc Ly kiêng sợ nhìn đám người nhà họ Vạn: “Nơi này nguy hiểm, rời khỏi đây trước rồi tính!”



“Tiểu sư đệ? Các cô chính là sư tỷ của tên nhãi đó?”, Vạn Thanh Hải cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn đi hả, có đơn giản thế không?”



“Cùng ở lại đây đi, bắt lấy cho tôi!”



Một tiếng hạ lệnh.



Mấy người nhà họ Vạn cuốn lên cuồng phong, mau chóng tấn công đến!



“Rút thôi!”



Chu Lạc Ly quát khẽ một tiếng, ba người cùng lùi lại.



Vạn Thanh Hải dậm chân: “Dịch hình hoán ảnh!”



Trong phút chốc xuất hiện trước ba người, thô bao tấn công ra một quyền!



“Cẩn thận!”



Chu Lạc Ly và Đạm Đài Yêu Yêu liên thủ phòng ngự, sức mạnh cường mạnh cuốn đến!



Ba người bị sức mạnh này đánh bay, phun ra ngụm máu tươi ròi đập mạnh xuống đất.



Vạn Thanh Hải cười lắc đầu: “Những người có liên quan đến Diệp Bắc Minh đều là một lũ vô dụng sao? Chỉ dựa vào chút thực lực của các người thì chết đi cho rồi!”



Xòe năm ngón tay, nghiền áp về phía ba người!



Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hổ thét vang lên!



Nhìn kỹ lại, lại là một con mãnh hổ màu đen lao về phía Vạn Thanh Hải!



Vạn Thanh Hải phát hiện được nguy hiểm, không thể không thu lại bàn tay đập về phía con mãnh hổ màu đen!



Phập!



Một tiếng vang lớn, mãnh hổ màu đen hóa thành năng lượng bùng nổ!