Vương Yên Nhi dẫn theo hai ông lão chặn trước ba người Chu Nhược Giai, ông lão vừa ra tay hơi bất lực: “Tiểu thư, cứ phải ra tay thế sao? Thế lực của nhà họ Vạn lớn hơn nhà họ Vương rất nhiều!”
Vương Yên Nhi tức giận nói: “Câm miệng, chẳng lẽ muốn tôi thấy chết mà không cứu hả?”
Hai ông lão không nhiều lời nữa.
“Tốt tốt tốt!”
Sắc mặt Vạn Thanh Hải sầm xuống: “Nhà họ Vương muốn đối địch với nhà họ Vạn phải không? Giết hết cho tôi!”
Mấy người cảnh giới thiên thần đỉnh phong nhà họ Vạn không hề do dự, trực tiếp ra tay!
“Đưa họ rời khỏi nơi này!”
Vương Yên Nhi quát khẽ một tiếng, đột phá vòng vây ra bên ngoài.
Chỉ tiếc là sáu thiên thần đỉnh phong liên thủ, hai ông lão nhà họ Vương vốn không ngăn được!
Mười mấy hiệp liền bị đánh trọng thương!
Vạn Thanh Hải vừa lắc đầu vừa đi đến: “Tại sao cô cứ phải lo chuyện bao đồng chứ?”
“Bây giờ tốt rồi, muốn chôn cùng phải không? Cô muốn ra mặt thì giết cô trước!”
Vạn Thanh Hải đang định ra tay!
Đột nhiên.
Gru!
Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên không hề có dấu hiệu từ trước!
“Tiếng rồng gầm ở đâu ra?”
Trái tim các võ giả dưới núi run lên, cùng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Lưỡng Giới Sơn!
Chỉ thấy.
Một con lôi long vô cùng to lớn xông thẳng lên trời, bao trùm cả bầu trời giống dải ngân hà, khí thế cực kỳ kinh người.
“Một con lôi long… suýt!”
Lúc nhìn thấy con lôi long đó, tất cả mọi người đều cảm thấy mình nhỏ bé!
“Đi, lên núi!”
Chu Lạc Ly phản ứng đầu tiên, mấy người mau chóng chuyển hướng.
Đi về hướng Lưỡng Giới Sơn đầu cũng không quay lại!
…
Lúc này trên đỉnh núi.
Lôi long gầm thét, thiên lôi dày đặc như mưa bão trút xuống!
Một người thanh niên tắm trong Lôi trì đi ra!
Vốn dĩ, dịch lôi kiếp đầy cả một bể trong Lôi Trì lại biến mất hoàn toàn, đã bị Diệp Bắc Minh hấp thụ!
“Diệp Bắc Minh, chúc mừng cậu! Đã dung hợp hoàn toàn một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, lão phu đã sống mấy triệu năm, chưa từng thấy người như vậy!”
Trịnh Thiên Quyết tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu, là người đầu tiên!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu không phải tiền bối giúp đỡ, tôi cũng sẽ không thuân lợi như vậy!”
“Sau đây!”
Trịnh Thiên Quyết giơ tay, một cây thảo dược màu xanh lam rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh.
“Tiền bối, đây là?”
“Tinh hồn thảo, chẳng phải cậu vẫn luôn muốn có sao? Vừa hay trên đỉnh núi có!”, Trịnh Thiên Quyết nói.
“Cảm ơn tiền bối!”
Diệp Bắc Minh nhận lấy tinh hồn thảo: “Tiền bối, tôi luôn có một thắc mắc!”