Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1935: Võ gia theo đuổi bản tâm, nhất ngôn cửu đỉnh



Sau khi rời khỏi Thái Dương Tông, Diệp Bắc Minh đến thẳng rừng rậm Tinh Hồn!



Vừa đến bên ngoài rừng rậm Tinh Hồn, Diệp Bắc Minh đã cảm thấy có người đi theo dõi phía sau: “Người của Thiên Sát Môn? Ha ha!”



Trực tiếp sử dụng Ảnh Thuấn!



Phập!



Tấn công ra một quyền, một bóng đen từ chỗ tối ngã mạnh xuống dưới đất phun ra một ngụm máu tươi!



“Bị phát hiện rồi, rút!”



Bóng đen không kịp nghĩ nhiều, quay người định bỏ chạy!



Liền sau đó, phia sau vang lên tiếng rồng gầm!



Bóng đen không nhịn được quay đầu nhìn, sâu trong đồng tử co lại phản chiếu một con huyết long: “A…”



Ở chỗ ngàn mét.



Ba bóng hình cẩn thận nhìn thấy cảnh này, đồng thời con mắt sầm xuống: “Hắn lại có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của chúng ta, xem ra tên nhóc này không đơn giản!”



Bóng hình dẫn đầu mặc chiếc áo bó sát người màu đen!



Thân hình kiều diễm ẩn dưới chiếc áo choàng đen to rộng, chỉ lộ ra đoi mắt lạnh lùng: “Đuổi theo! Một khi có cơ hội, giết ngay lập tức!”



“Rõ!”



Ba người nhìn Diệp Bắc Minh đi vào rừng rậm Tinh Hồn, vội đi theo nhanh như thỏ.



Điều khiến họ không ngờ là,tốc dộ của Diệp Bắc Minh rất nhanh!



Vừa đi theo khoảng trăm dặm, một bóng hình trong đó tỏ vẻ mặt không dám tin: “Biến mất rồi? Rốt cuộc tên nhóc này dùng thân pháp gì?”



Rừng rậm Tinh Hồn lớn như vậy, số mười bảy, chúng ta phải làm tìm thế nào?”, một bóng đen khác cau mày.



Số mười bảy trực tiếp rút ra khỏi rừng rậm Tinh Hồn: “Chúng ta đợi ở ngoài! Đừng quên lời dạy bảo của tổ tiên Thiên Sát Môn!”



“Khiêm tốn và kiên nhẫn, đợi con mồi tự xuất hiện!”



“Chúng ta không cần làm gì hết, hắn sẽ tự lộ ra sơ hở!”



Cùng lúc đó.



Diệp Bắc Minh đã đến đỉnh Lưỡng Giới Sơn: “Tiền bối, tôi quay lại đây!”



“Cậu nhóc, cậu rất giữ lời hứa!”



Trịnh Thiên Quyết xuất hiện: “Nếu là người bình thường, sau khi rời khỏi Lưỡng Giới Sơn cũng sẽ không quay lại nữa!”



“Cậu đã chọn quay lại, chẳng lẽ định ở đây với tôi một ngàn năm hả?”



Diệp Bắc Minh cười: “Võ gia theo đuổi bản tâm, nhất ngôn cửu đỉnh!”



“Nếu tôi không thực hiện được lời hứa thì còn tu võ làm gì?”



“Ha ha ha!”



Trịnh Thiên Quyết cười lớn: “Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!”



Diệp Bắc Minh thấy vậy, khẽ giật mí mắt, buột miệng nói: “Tiền bối chắc không phải thích tôi, lại muốn nói những lời như nhận tôi làm đồ đệ chứ?”



Trịnh Thiên Quyết ngẩn người. sau đó lắc đầu nói: “Cậu nhóc, cậu nghĩ nhiều rồi!”



“Thiên phú của cậu rất mạnh, con đường của bản tọa không hợp với cậu, cho nên sẽ không chọn cậu làm đồ đệ!”



“Ý? Tại sao cậu lại nói lại hả? Hình như bản tọa chưa từng nói muốn nhận cậu làm đồ đệ?”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: ‘Ha ha ha, cậu nhóc không ngờ hả, người ta không để ý cậu!’



Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Không sao!”



“Đợi đã!”


Trịnh Thiên Quyết bỗng cau mày, bước ra một bước, đáp đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.