Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2004: Có lẽ câu trả lời nằm trong điện Thần Hoàng.



“Phần thứ hai, mang về Thái Dương Tông, cho người của tiểu đội Sát Thần dùng!”





“Phần thứ ba, bán ở Thiên Hạ Đệ Nhất Đan!”



Mọi người gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì khác!



Diệp Bắc Minh nhạy bén nhận ra được chín sư tỷ của mình có vẻ không hào hứng lắm: “Sư tỷ, các chị còn lo lắng gì à?”



“Không…”



Chín người đồng loạt lắc đầu, cố gắng không thể hiện ra điều gì khác thường!





Diệp Bắc Minh còn tưởng là chín người bọn họ đang lo lắng cho đại sư tỷ, bèn hứa hẹn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Các sư tỷ yên tâm, em nhất định sẽ mang đại sư tỷ an toàn trở về!”



“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em phải đi đến điện Thần Hoàng thôi!”



Sau khi dặn dò vài câu, Diệp Bắc Minh lập tức xuất phát!

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Anh, Khương Tử Cơ đều tỏ ra không đành!







Thiên Nhận Băng lắc đầu: “Đừng hành động theo cảm tính, chuyện này liên quan đến sự tiếp nối của Hoa tộc Thượng Cổ!”



“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta nếu thất bại thì chắc chắn chúng ta chẳng còn đường cứu vãn nữa!”



“Hàng trăm thế hệ dốc hết tâm huyết mới tạo ra cơ hội này, há có thể hủy hoại trong tay chúng ta?”



Tám người chấn động!



Vẻ mặt của mỗi người trở nên kiên định!



“Nhị sư tỷ, bọn em biết rồi!”



Vương Yên Nhi và Cuồng Đan đần mặt ra: “Các chị à, các chị đang nói gì thế?”



Thiên Nhận Băng quỳ một gối xuống: “Yên Nhi cô nương, tiền bối Cuồng Đan, sau này tiểu sư đệ đành nhờ hai người!”







Ở Thần Giới, không một ai không biết điện Thần Hoàng!



Diệp Bắc Minh chỉ tùy ý hỏi thăm là đến được điện Thần Hoàng!



Trước mặt.



Chín mươi chín ngọn núi Rồng tự nhiên thành hình, như chiếm được mọi sự tuyệt mỹ của trời đất.



Bên ngoài điện Thần Hoàng đông nghịt người!



Vô số người tu võ quỳ xuống, dập đầu cúng bái!



Hy vọng sự thành kính của mình có thể khiến những người trong điện Thần Hoàng cảm động, để mình trở thành đệ tử của bọn họ!



Khi Diệp Bắc Minh nhìn chín mươi chín ngọn núi Rồng, anh vô cùng chấn động: “Tiểu Tháp, chuyện gì thế này? Điện Thần Hoàng ấy thế mà lại có bố cục địa thế giống hệt di tích Côn Luân Thượng Cổ?”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Hiển nhiên là điện Thần Hoàng được xây phỏng theo di tích Côn Luân Thượng Cổ!”



“Tuy mô phỏng nhưng vẫn có thể ngưng tụ khí vận thiên địa!”



“Ở trong chín mươi chín ngọn núi Rồng này tu luyện thì chắc chắn làm chơi ăn thật!”



Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Rốt cuộc điện Thần Hoàng có liên quan gì đến Hoa tộc Thượng Cổ?”



Bên ngoài cửa chính của điện Thần Hoàng, 9999 bậc thang trải thẳng về phía trước!



Giống hệt thang trời trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản Tháo cũng không biết, tuy người của Hoa tộc Thượng Cổ từng sở hữu bản tháp!”



“Nhưng bản tháp nói cho cậu biết, khi ấy Hoa tộc Thượng Cổ đã diệt vong, vì thế bản tháp cũng không biết rốt cuộc Hoa tộc Thượng Cổ các cậu đã gặp phải chuyện gì!”



Diệp Bắc Minh lắc đầu.



Có lẽ câu trả lời nằm trong điện Thần Hoàng.



Anh lấy mặt nạ da người ra ngụy trang thành Diệp Phong!



Rồi anh bước lên bậc thang của điện Thần Hoàng, đi đến cửa lớn cách trăm trượng đằng trước!



“Ai thế?”



“Thế mà lại dám đứng trên thang thần à?”