Ông lão cười giả trân: “Cậu giết đệ tử ký danh của lão phu là Lâm Trần mà còn không biết lão phu là ai à?”
Lạc Khuynh Thành cau mày truyền âm cho Diệp Bắc Minh: “Sau khi dịch dung em gây sự với lão tổ Bích Hỏa à?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Lâm Trần chọc em trước!”
Lạc Khuynh Thành hết nói nổi, cô ấy nghi ngờ mình chọn Diệp Bắc Minh liệu có phải một quyết định đúng không nữa!
Cô ấy suy tư một lúc rồi nói: “Lão tổ Bích Hỏa, đây là đệ tử của tôi, Diệp Phong!”
“Nếu cậu ấy có chỗ nào đắc tội ông thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ông!”
Lão tổ Bích Hỏa lắc đầu: “Một đệ tử ký danh thôi, chết thì chết!”
“Không phải vấn đề gì to tát, cậu quỳ xuống dập đầu với lão tổ thì chuyện này xí xóa!”
“Đúng rồi, lão tổ nghe nói lúc cậu mới vào đây thì kiêu căng lắm, nói những người quỳ ở bậc thang là phế vật?”
Xoẹt!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Lạc Khuynh Thành sầm mặt!
Cô ấy đã nói Diệp Bắc Minh là đệ tử của mình!
Lão tổ Bích Hỏa làm thế có khác nào vả mặt cô ấy ngay trước mặt mọi người đâu?
Hơn nữa.
Đối với Diệp Bắc Minh mà nói, quỳ xuống chẳng phải là thừa nhận mình là phế vật sao?
Ông ta muốn hủy hoại sơ tâm võ đạo của Diệp Bắc Minh!
“Lão tổ Bích Hỏa, ông hơi bị quá đáng rồi đấy nhỉ?”
Lạc Khuynh Thành lạnh lùng nói.
Lão tổ Bích Hỏa cười: “Khặc khặc! Đệ tử ký danh của lão phu chết rồi!”
“Bảo đệ tử của cô quỳ xuống nhận lỗi khó vậy à? Lẽ nào cô không cho lão phu một lời giải thích sao?”
Diệp Bắc Minh cười khẩy, anh nhìn lão tổ Bích Hỏa với ánh mắt khinh thường: “Lâm Trần chỉ là đệ tử ký danh của ông, dù anh ta có là đệ tử thân truyền!”