Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2008: Giống như đã từng gặp người này ở đâu đó?



Mọi người lại hoảng sợ!





Anh đang thẳng tay vả mặt lão tổ Bích Hỏa!



Cái tên Diệp Phong này không muốn sống sót ra khỏi điện Thần Hoàng nữa sao?



Lão tổ Bích Hỏa tức đến mỗi cầm gậy đầu rắn phát ra tiếng răng rắc như muốn bóp vỡ nó: “Nhãi ranh, lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc ai mới là đồ vô dụng!”



Gậy đầu rắn gõ mạnh xuống đất!





Rầm!



Một tiếng nổ lớn vang lên, khí thế cuồng bạo tràn về phía Diệp Bắc Minh!



Lạc Khuynh Thành đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, kéo vai anh lùi lại: “Lão tổ Bích Hỏa, ông muốn giết đệ tử của tôi à?”



Lão tổ Bích Hỏa gào lên: “Cút! Kẻ nào cản ta đều phải chết!”







“Vậy ư? Bích Hỏa lão quái, lẽ nào ông muốn giết cả bản tọa à?”



Một giọng nói chợt vang lên như tiếng sấm dậy.



Độc Cô Bá Đạo từ trên trời giáng xuống, che trước mặt Lạc Khuynh Thành và Diệp Bắc Minh!



Trông thấy Độc Cô Bá Đạo, sắc mặt của lão tổ Bích Hòa trở nên cực kỳ khó coi: “Độc Cô Bá Đạo, ông muốn quản chuyện của lão phu à?”



Độc Cô Bá Đạo cười nhẹ: “Có ai trong điện Thần Hoàng không biết Khuynh Thành là người phụ nữ của tôi?”



“Ngày cô ấy khôi phục thực lực cảnh giới Thần Hoàng cũng là ngày bọn tôi thành hôn!”



“Ông không phục à? Đánh một trận đi!”



Quát to một tiếng!



Một luồng sức mạnh bá đạo ập tới!



Diệp Bắc Minh nhíu mày, truyền âm cho Lạc Khuynh Thành: “Chị chuẩn bị lấy ông ta à?”



Không biết vì sao Lạc Khuynh Thành lại né tránh ánh mắt của anh: “Không liên quan gì đến em, giữa hai chúng ta chỉ có giao dịch thôi!”



Mặt lão tổ Bích Hỏa đen kịt, ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt oán độc: “Thẳng ranh, nỗi nhục ngày hôm nay lão phu sẽ nhớ kỹ!”



“Vệ Tể, Chu Nhã, Cao Bằng, sau khi vào nơi thí luyện, nhiệm vụ vi sư giao cho các con tạm gác lại đã!”



“Nhiệm vụ hàng đầu là giết chết thằng nhãi phế vật kia! Nhớ lấy, nhất định phải hành hạ đến chết!”



“Vâng, sư phụ!”



Hai nam một nữ đứng sau lão tổ Bích Hỏa, đôi mắt của bọn họ lạnh như băng!



Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Vệ Tể, Chu Nhã, Cao Bằng đều là đệ tử thân truyền của lão tổ Bích Hỏa!”



“Một người cảnh giới Thần Hoàng, hai người còn lại cũng đến cảnh giới Bán Bộ Thần Hoàng, tiểu tử Diệp Phong chết chắc rồi!”



Sở Dĩnh Nhi lo lắng: “Sư phụ, cầu xin người nghĩ cách đi mà!”



Người phụ nữ lạnh lùng lắc đầu: “Tự gây nghiệt thì không sống được!”



Đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của Lão tổ Bích Hòa nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc: “Lão phu hy vọng cậu có thể sống sót ra khỏi nơi thí luyện, có thế cậu mới biết tuyệt vọng thế nào khi đắc tội lão phu!”



Ông ta gõ mạnh gậy đầu rắn xuống đất rồi không nói gì nữa!



Bây giờ Độc Cô Bá Đạo mới quay đầu lại, dịu dàng nhìn Lạc Khuynh Thành: “Khuynh Thành, em không sao chứ?”



“Không sao”.



Lạc Khuynh Thành lắc đầu.



Độc Cô Bá Đạo nhìn sang Diệp Bắc Minh!



Không biết tại sao ông ta lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc!



Giống như đã từng gặp người này ở đâu đó?



“Cậu tên là Diệp Phong à? Cậu rất giống một người mà tôi quen biết!”