Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2017: Máu tươi chảy ra!





“Cái gì? Không ổn! Cẩn thận bị lừa!”



Vẻ mặt Vương Yên Nhi biến sắc.



Tóm góc váy đi đến phía đối diện con phố!



Thánh Thủ Các!



Thiên Đan Phường!





Hai biển hiệu lớn nổi bật chói mắt!



Ở bên góc của tấm biển có một biểu tượng quen thuộc lọt vào mắt.



“Biểu tượng của nhà họ Ngư!”



Vương Yên Nhi kinh ngạc.







Bỗng nhiên.



“Cuồng Đan thua rồi!”



Trong Thiên Đan Phường truyền ra tiếng bàn tán xôn xao!



Vương Yên Nhi vội vàng chen vào trong đám đông!



Trong đại diện của Thiên Đan Phường gần như chật kín người!



Chỉ thấy Cuồng Đan đứng trước một đỉnh đan, vẻ mặt hồn siêu phách lạc: “Tôi thua rồi… tôi lại thua rồi…”



Có ba ông lão đứng đối diện!



Một ông râu cá chê!



Một người một mắt!



Một ông râu tóc đều bạc trắng!



Trên khuôn mặt người nào cũng mang theo vẻ lạnh lùng!



Ông lão râu cá trê cười nói: “Đây chính là Cuồng Đan trong truyền thuyết sao? Ngô Đức Lộc tôi còn chưa dùng hết toàn lực mà ông đã thua rồi!”



“Ông còn có vụ cược vừa nãy chứ?”



“Hoặc là cả đời không được phép luyện đan, hoặc là tự chặt một cánh tay!”



Đôi mắt Cuồng Đan đỏ bừng: “Tôi từng hứa với sư phụ, phải luyện đan cho Thái Dương Tông!”



“Cả đời không luyện đan thì tôi không làm được, đã thua cược thì phải chịu, tôi nguyện chém đứt một cánh tay...”



Nói xong.



Cuồng Đan giơ tay nắm trong hư không, lòng bàn tay xuất hiện một con dao màu vàng kim!



Không hề do dự chém đứt tay phải!



Khóe miệng ba vị đan tôn cửu phẩm nhếch lên nụ cười thích thú, Cuồng Đan mất một cánh tay cũng coi như phế rồi!



Vốn không thể nào phát huy ra được thực lực của đan tôn cửu phẩm.



“Dừng tay!”



Vương Yên Nhi xông ra, năm ngón tay thon dài tóm chặt con dao màu vàng kim!



Máu tươi chảy ra!



Lưỡi dao kẹp chặt trong lòng bàn tay, gần như chém xuống năm ngón tay của Vương Yên Nhi!



Cuồng Đan kinh hãi: “Cô Vương, cô đang làm gì vậy?”



Vương Yên Nhi bất chấp năm ngón tay đau nhức: “Tiền bối Cuồng Đan, ông không thể chém đứt một cánh tay!”



“Ông không còn cánh tay, sau này làm sao có thể luyện đan?”


Cuồng Đan cười khổ một tiếng: “Lão phu không giỏi bằng người khác, nguyện thua thì chịu phạt!”