Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2018: Cô có thể gọi tôi là gia chủ nhà họ Ngư





“Không được!”



Vương Yên Nhi cầu xin.



Bỗng nhiên.



“Ha ha ha…”



Một tiếng cười thú vị vang lên: “Đây là người của Thái Dương Tông sao? Không hiểu đạo lý dám chơi dám chịu sao?”





“Làm sao? Các người định giở trò hả?”



Đám người chủ động nhường ra một lối đi!



Ba đan tôn cửu phẩm cũng quay đầu, chắp tay với một cô gái ăn mặc hoa lệ: “Xin chào phường chủ!”



Ngư Thất Tình!







Chủ nhân của Thiên Đan Phường và Thánh Thủ Các!



Vương Yên Nhi nhìn thấy Ngư Thất Tình liền vội vàng lên tiếng: “Thất Tình, cậu xin cô cho tiền bối Cuồng Đan một cơ hội đi được không?”



“Ôi ôi ôi!”



Ngư Thất Tình kêu lên: “Cô cũng muốn cơ hội hả? Lúc trước khi tôi bảo cô xin Diệp Bắc Minh cho tôi một cơ hội, thì cô làm gì hả?”



“Còn nữa, chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, đừng gọi thân thiết như vậy!”



“Cô có thể gọi tôi là gia chủ nhà họ Ngư, Thánh Thủ Các chủ, Thiên Đan Phường chủ đều được!”



“Duy nhất không thể gọi tên của tôi, thân phận của cô không xứng với tôi! Hiểu không?”



Vương Yên Nhi cắn môi đến trắng nhợt: “Ngư gia chủ, chuyện lúc trước là lỗi của tôi!”



“Vương Yên Nhi xin dập đầu nhận sai!”



Hai đầu gối mềm trực tiếp quỳ xuống!”



Phập! Phập! Phập!



Dập dầu ba cái.



“Cô Vương quỳ dập đầu rồi…”



“Đại tiểu thư nhà họ Vương lại quỳ xuống, chẳng phải là làm nhà họ Vương mất mặt sao?”



“He he, đại tiểu thư nhà họ Vương quỳ trước gia chủ nhà họ Ngư cũng không coi là mất mắt chứ? Chỉ là nghe nói trước đây hai người này là bạn thân, bây giờ lại trở mặt thành thù…”



“Thú vị… ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây!”



Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao!



Giống như từng con dao đâm vào trái tim của Vương Yên Nhi!



Ngư Thất Tình cười đắc ý: “Quỳ xuống có tác dụng hả? Vương Yên Nhi cô quỳ ở chỗ tôi không đáng tiền!”



Vương Yên Nhi ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy tia máu: “Ngư gia chủ, cô muốn thế nào?”



Ngư Thất Tình nhìn cánh tay của Vương Yên Nhi: “Cuồng Đan đã thua một cánh tay, cô quỳ xuống hình như chưa đủ đâu?”



Cơ thể Vương Yên Nhi run lên!



Liền sau đó.



Cô ta hít sâu một hơi, dường như đưa ra một quyết định: “Tôi hiểu rồi!”



Giơ tay, một thanh kiếm chém xống cánh tay!



Phụt!



Một cánh tay rơi xuống đất, máu chảy như trút nước!



Cuồng Đan gầm lên một tiếng: “Cô Yên Nhi, cô làm gì thế này!


Muốn xông lên, nhặt cánh tay của Vương Yên Nhi!