“Kiếm khí sát phạt bị nuốt chửng rồi? Làm sao có thể?”
Vẻ mặt của đám sát thủ của Thiên Sát Môn biến sắc!
Một người trong đó gầm lên: “Tiếp tục! Đừng tiếc sức mạnh trong cơ thể!”
“Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, dù có chết cũng phải kéo Diệp Bắc Minh lên đường cùng!”
“Giết!”
Mười sáu ngươi cùng hô lớn, cùng chém ra trường kiếm trong tay!
Vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt bùng phát, xung quanh đầy tiếng quỷ khóc sói gào, khủng bố hơn lúc ban đầu không chỉ mấy lần!
Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đảo quét không trung, sau khi xoay tròn một vòng trên hư không!
Không chỉ nuốt chửng toàn bộ kiếm khí, ngay cả vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt cũng bị nó nuốt chửng: “Không đủ, không đủ! Chủ nhân, tôi muốn ăn luôn những người này!”
“Một thanh kiếm biết nói?”
Vẻ mặt của mười sáu sát thủ đều cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi kinh khủng!
“Mặc kệ thanh kiếm đó, cùng tự hủy, lôi theo Diệp Bắc Minh chết cùng!”
Đột nhiên, đội trưởng sát thủ quát nói.
Ầm ầm!
Gần như trong tích tắc, cả sơn cốc giống như bị đạt hạt nhân tấn công!
Một đám mây nấm nổi lên!
“Ha ha ha… chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi!”
Đội trưởng sát thủ bị sức mạnh bùng nổ đánh bay, nằm dưới đất phun ra ngụm máu tươi: “Mười năm thần tôn đỉnh phong tự hủy, cho dù mày là cảnh giới thần hoàng cũng phải chết!”
Vừa dứt lời.
“Tiếc là tao không phải cảnh giới thần hoàng!”
Ánh lửa tỏa ra ngập trời, Diệp Bắc Minh bước ra như người không có việc gì!
Vạn Lăng Phong đứng phía sau Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đầy kinh sợ!
Mười sáu cảnh giới thần tôn tự hủy, sánh ngang với quả bom hạt nhân nổ ở khu vực trung tâm!
Ông ta cũng nghĩ mình sẽ chết chắc, không ngờ trốn phía sau Diệp Bắc Minh lại vẫn sống sót!
‘Rốt cuộc Diệp soái là quái vật gì! Nói như vậy chẳng phải bom hạt nhân cũng không nổ chết được cậu ta ư? Vãi! Vãi! Vãi!”