Một cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của tên sát thủ hạ lệnh tự hủy!
‘Choang’ một tiếng giòn tan, kiếm trong tay rơi xuống đất!
‘Mày làm gì tao hả?”, trong lòng tên đội trưởng sát thủ trầm xuống.
Diệp Bắc Minh khinh miệt nhìn hắn: “Vừa nãy mày không tự hủy cùng đồng đội của mày, cho thấy mày cũng là kẻ sợ chết!”
“Tao cho mày một cơ hội sống, quay về nói với cấp trên của mày!”
“Đưa Tiêu Tiêu lành lặn toàn vẹn về đây, nếu cô ta thiếu một cọng tóc, tao bảo đảm diệt cả Thiên Sát Môn!”
Giơ tay thu hồi kim châm!
Tên đội trưởng sát thủ ngẩn người, mình lại hoạt động được trở lại: “Mày… mày tha cho tao đi thật?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khinh thường: “Trong mắt tao, mày truyền về một câu nói này còn có giá trị hơn cái mạng của mày!”
“Mày!”
Trong mắt đội trưởng sát thủ lóe lên tia lửa giận: “Diệp Bắc Minh, mày sẽ hối hận!”
Đứng lên biến mất trong tầm mắt!
…
Phân đà số chín Thiên Sát Môn.
Cả hội trường bày đầy dụng cụ hành hình, dưới đất đã nhuốm máu đỏ tươi!
Trên đài cao!
Tiêu Tiêu bi sợi xích xuyên bả vai, trên người đã ướt dẫm máu tươi!
Máu tươi nhỏ xuống tí tách, men theo ngón châm bị đâm mười kim châm chảy xuống vũng máu dưới đất!
Máu tươi men theo vũng máu chảy xuống đài cao, một đám võ gải bị xích cổ phía dưới điên cuồng liếm máu tươi!
“Biết Thiên Sát Môn sẽ đối phó thế nào với phản đồ rồi chứ?”
“Nói đi! Rốt cuộc ai đã hủy diệt phân đà số một trăm linh tám? Tại sao cô lại ở Thái Dương Tông?”
“Giữa cô và Diệp Bắc Minh rốt cuộc có quan hệ gì? Có phải kẻ đứng sau Diệp Bắc Minh tiêu diệt phân đà số chín không?”, một người đàn ông áo choàng đen cất giọng lạnh lùng hỏi.
Người này chính là đà chủ của phân đà số chín!
Tiêu Tiêu yếu ớt cười: “Ha ha!”
“Tôi thấy cô rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt đấy!”
Con mắt của đà chủ phân đà số chín trầm xuống.
Cầm mỏ hàn đỏ rực bên cạnh hằm hằm ấn xuống lồng ngực của Tiêu Tiêu!
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Mùi thịt cháy truyền ra!
Tiêu Tiêu vẫn nở nụ cười nơi khóe miệng, giống như đang chế nhạo!
“Đáng chết!”
Đà chủ phân đà số chín tức giận mắng một tiếng, ném mỏ hàn trong tay sang một bên!
Bóp cổ họng của Tiêu Tiêu: “Nói ra tất cả những gì cô biết, nếu không bản tọa trực tiếp giết cô!”
Cảm giác khó thở truyền đến!
Rắc rắc rắc!
Cổ vang lên rắc rắc, có thể gãy bất cứ lúc nào!
Tiêu Tiêu dùng hết sức lực cuối cùng nhỏ một bãi nước bọt máu: “Tôi khinh!”
Đà chủ phân đà số chín tức đến toàn thân run lên: “Cô đã muốn chết thì bản tọa cho cô toại nguyện!”
Một màn không thể tưởng tượng nổi xảy ra, miếng mẫu thạch Hỗn Độn đó như sôi sục, lại nhanh chóng diễn hóa!
Trong khí tức Hỗn Độn, lại thực sự diễn hóa ra hai cánh tay nõn nà theo suy nghĩ của Diệp Bắc Minh!
“Thực sự có thể!”
Con mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia chấn hãi: “Tiểu tháp, mẫu thạch Hỗn Độn thực sự có thể diễn hóa ra vạn vật!”