Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2652: “Đồ vô dụng!”



 

Hắc Long Vương mỉm cười nói: “Con gái ra đời thành công đã khiến tôi thỏa mãn lắm rồi”.  

 

“Nhóc Diệp à, hôm nay cậu cứ đứng xem tộc Rồng đen chiến đấu nhé!”  

 

“Tộc Rồng đen, giờ Vương của các người phải nghênh trận đón địch rồi!”  

 

Người trong tộc Rồng đen tiên phong xông lên, trận chiến nổ ra hết sức căng thẳng.  

 

Gầm gừ!  

 

“Á...”  

 

Tiếng rồng ngâm và tiếng la hét thê thảm vang lên không dứt bên tai.  

  Advertisement

Hàng chục cường giả cảnh giới Vực Vương bao vây tấn công Hắc Long, chiêu nào chiêu nấy đều rất ác liệt và hung hiểm.  

 

Hắc Long Vương quát lớn: “Cút xa bổn vương ra!”  

 

Gầm gừ!  

 

Tiếng rồng ngâm lên, vầng sáng rực rỡ tỏa khắp nơi.  

 

Nó đánh bay hàng chục cường giả cảnh giới Vực Vương ra ngoài, bọn họ kinh hãi nhìn Hắc Long Vương: "Ông ta có sức mạnh như vậy sao?"  

  Advertisement

"Nếu để ông ta bước vào cảnh giới Vực Chủ sẽ không lường được hậu quả!"  

 

"Làm sao giờ?"  

 

"Giết ông ta!"  

 

Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau ra hiệu rồi âm thầm sử dụng thuật truyền âm.  

 

Ánh mắt chúng tối sầm, sát ý bùng lên ngùn ngụt.  

 

Mười phút sau, Hắc Long Vương giết được hai tên nhưng bản thân cũng đã bị thương.  

 

Trên vẩy rồng màu đen có hàng chục miệng vết thương rất đáng sợ, máu tươi chảy ra đầm đìa.  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc, vội vã định ra tay giúp sức: “Sư phụ...”  

 

Hắc Long Vương truyền âm tới: “Bắc Minh, nghe sư phụ này, đừng ra tay!”  

 

“Nhưng mà!”  

 

Diệp Bắc Minh đầy lo âu.  

 

Hắc Long Vương lắc đầu: “Không có nhưng mà, đồng ý sư phụ đi!”  

 

“Cho dù sư phụ có chết cũng đừng...”  

 

Ông ta còn chưa nói dứt lời.  

 

Bỗng nhiên, lão già gầy guộc kia tung chiêu đánh lén: “Con súc sinh kia, hôm nay lão phu sẽ giết rồng cho ông xem!”  

 

Lão già gầy guộc nhe rằng cười, cầm một thanh đao màu than đen chém Hắc Long Vương.  

 

“Muốn giết tôi à? Mơ đi!”  

 

Hắc Long Vương quát lên rồi cắn cơ thể lão già kia, xé nát nó.  

 

Ngay sau đó.  

 

“Giết!”  

 

Hai lão già vọt tới đánh lén sau lưng.  

 

Con rồng đen vẫy đuôi.  

 

Ầm! Ầm!  

 

Hai tên đi đời.  

 

Những tên còn lại đồng loạt xông lên, vô số đòn tấn công ập tới.  

 

“Gầm...”  

 

Hắc Long Vương hét lên đau đớn, rồi ông ta rơi thẳng xuống như sao băng nện xuống Long Đảo.  

 

Gầm gừ!  

 

Tiếng gào thét của tộc Rồng đen vang lên không ngớt, tất cả rồng đen nếu không bị trọng thương thì là chết thảm.  

 

Xoẹt xoẹt xoẹt...  

 

Hàng trăm người từ trên trời lao xuống nhắm thẳng tới chỗ Hắc Long Vương.  

Tề Đạo Khung ngoác miệng cười to nói: “Hắc Long Vương, chẳng phải ông lợi hại lắm à?”  

 

 

“Còn giẫm nát lão phu dưới chân nữa mà? Hả? Sao không giẫm tiếp đi!”  

 

 

Ánh mắt Hắc Long Vương rất lạnh: “Đồ vô dụng!”  

 

 

“Ông nói cái gì?”  

 

 

Khuôn mặt già nua của Tề Đạo Khung tức giận đến mức tối sầm, cả người run rẩy vì tức.  

 

 

Một lão già mặc đồ đen bước ra khỏi đám đông, hờ hững nói: “Hắc Long Vương, số mệnh của tộc Rồng đen ông đến đây đã tận rồi!”