Lão ta đưa tay lên vung thanh kim đao chém đầu Hắc Long Vương.
“Kẻ nào dám động tới sư phụ của tôi, chết!”
Một tiếng hét rung trời lệch đất vang lên.
Ngay sau đó.
Vút!
Một luồng kiếm khí đen tuyền bay về phía Lâm Thiên Kỳ.
Advertisement
“Là cậu hả? Chán sống rồi!”
Ánh mắt Lâm Thiên Kỳ đầy ác liệt, lão ta cầm kim đao chém về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
“Răng rắc”, nháy mắt thanh đao kia đã vỡ nát.
“Không thể nào!”
Ánh mắt Lâm Thiên Kỳ đầy kinh ngạc: “Hả? Thanh kiếm này là?”
Advertisement
Lão ta nhìn chằm chằm vào kiếm Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh.
Không chỉ có lão ta mà ánh mắt của những tên cảnh giới Vực Vương khác cũng trầm xuống.
“Lão già kia, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn giết sư phụ của tôi à?”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vào đầu Lâm Thiên Kỳ: “Vậy để tôi đây chém đầu của ông làm đá lót chân cho sư phụ tôi trước vậy!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bỗng chém tới khiến Lâm Thiên Kỳ sợ hãi.
Diệp Bắc Minh thi triển Ảnh Thuấn bước tới.
Thoắt cái anh đã tới trước mặt Lâm Thiên Kỳ: “Làm sư phụ tôi bị thương, chết đi!”
Một kiếm quét ngang cực kỳ hung tàn.
Lâm Thiên Kỳ khiếp sợ.
Tốc độ của tên này nhanh đến vậy ư?
Bỗng nhiên, ánh mắt lão ta rét lanh: “Nhóc con, chuyện này vốn chả liên quan gì tới cậu”.
“Cậu không nên nhúng tay vào mới phải, nếu làm thế thì thôi để hôm nay lão phu thành toàn cho cậu”.
Lâm Thiên Kỳ vươn một bàn tay ra tính chộp yết hầu Diệp Bắc Minh.
Với khoảng cách này, cho dù Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục trong tay thì cũng không thể nào phản ứng kịp.
“Chỉ là một tên Thần Vương trung kỳ mà cũng dám tới gần cường giả cảnh giới Vực Vương à?”
“Cậu không biết chữ chết viết thế nào nhỉ!”
“Thế hả?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh thoáng hiện lên sự chế nhạo.
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bùng nổ cho tôi!"
Rầm!
Trong chốc lát, một luồng lực lượng cực kỳ khủng khiếp dũng mãnh chảy vào tứ chi anh.
Mỗi người ở đây đều cảm nhận được trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.
“Chuyện gì thế?”
“Sao khí tức của tên oắt này lại bỗng nhiên mạnh thế?”
Tất cả mọi người biến sắc.
Lâm Thiên Kỳ đứng mũi chịu sào giờ đã bị luồng khí nghẹt thở ấy bao phủ.
Lão ta sợ run, thầm than không ổn rồi.
Nhưng ngay sau đó.
Rầm!
Bàn tay đang chộp tới kia đã biến mất trong nháy mắt.
Vẻ mặt lão ta kinh hãi, trong ánh mắt chứa đầy sự hoảng sợ: “Làm thế nào mà...”
Kiếm Trấn Ngục di chuyển, chém về phía đầu lão ta.
“Không... đừng mà!”
Tất cả diễn ra quá nhanh.